Monday, October 9, 2017
Chứng chỉ an toàn lao động - trung tâm ứng phó sự cố an toàn môi trường
Saturday, October 7, 2017
bài tập tưởng tượng thân thiện
Đây là một hoạt động tàu phá băng tuyệt vời đó là hoàn hảo cho các nhóm nhỏ và lớn cũng như. Bắt đầu bằng cách yêu cầu mỗi người tham gia để nhắm mắt trong một phút và xem xét những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống của họ. Điều này có thể bao gồm những khoảnh khắc họ đã có một mình, họ đã chia sẻ với gia đình hoặc bạn bè; những khoảnh khắc có thể liên quan đến sự thành công chuyên nghiệp, thiên khải cá nhân, hoặc những cuộc phiêu lưu cuộc sống thú vị. Sau khi những người tham gia đã có một chút thời gian để chạy qua điểm nổi bật của cuộc sống của họ, cho họ biết rằng họ tìm kiếm nổi bật là về để được thu hẹp. Giữ mắt khép kín, yêu cầu mỗi người tham gia để có một chút thời gian để quyết định những 30 giây của cuộc sống của họ, họ sẽ muốn sống lại nếu họ chỉ có ba mươi giây còn lại trong cuộc sống của họ. Phần đầu tiên của hoạt động này cho phép người tham gia để phản ánh lại cuộc sống của họ, trong khi phần thứ hai (mà chúng ta sẽ thảo luận trong một thời điểm) cho phép họ nhận biết đồng nghiệp của họ ở mức độ thân mật hơn. Phần thứ hai của trò chơi là "xem xét" phần. Các nhà lãnh đạo của các hoạt động này sẽ yêu cầu mỗi người tham gia những gì họ 30 giây kéo theo và lý do tại sao họ đã chọn nó, mà sẽ cho phép người tham gia để có được một cảm giác về niềm đam mê của nhau, yêu thương, và cá tính.
Sunday, September 10, 2017
Ngẫm
Chuyện kể rằng, ở làng quê nọ có 3 chàng trai mang theo bao nhiêu hoài bão cùng nhau tính kế rời làng đi tìm kiếm cơ hội làm ăn.
Cả 3 đồng hành cùng nhau trên những quãng đường dài. Một lần nọ, tình cờ nghỉ chân ở một thị trấn nhỏ ven rừng, cả 3 chàng trai phát hiện ra nơi đây có một giống táo rất ngon, quả mọng đỏ, và đặc biệt là người dân ở đây rất nhiều nhà trồng nên giá bán rất rẻ.
Nắm bắt được cơ hội làm giàu, cả 3 anh chàng quyết định nán lại thị trấn một thời gian.
Sau mấy ngày dạo quanh làng tìm hiểu, người thứ nhất quyết định bỏ hết tiền đang có, mua mấy xe táo loại ngon nhất mang lên thành phố bán và được giá rất hời. Cứ như vậy, sau nhiều chuyến hàng, sau nhiều năm, anh đã giàu lên, có của ăn của để.
Người thứ 2 lại nghĩ: “Sao mình không mang mấy cây về quê trồng nhỉ. Chỉ mấy năm nữa mình đã có thể bán táo của chính mình”.
Nghĩ vậy, anh ta liền chia đôi số tiền mang theo, một nửa đi mua một trăm cây giống, nửa còn lại anh cũng mua táo về bán kiếm tiền lời ngay. Chỉ 3 năm sau, không những trở thành một thương gia có tiếng, anh chàng còn là chủ một trang trại với hàng trăm cây táo, và là ông chủ của mấy chục công nhân.
Còn lại anh chàng thứ 3, sau khi 2 người kia đã xong việc về, anh vẫn quanh quẩn khu làng, tìm hiểu cả về đất đai, nguồn nước nơi đây. Anh dần trở nên quen thuộc với mấy người trong làng.
Một tuần sau đó, anh đến gặp ông chủ vườn táo lớn nhất làng, chỉ vào 1 gốc cây táo và hỏi: “Ông có thể bán cho tôi chỗ đất này không?”
Người chủ vườn táo vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh thăm dò nhưng vẫn nói: “Xin lỗi, tôi không thể bán được. Bán rồi thì cây này sẽ chết mất!”
Chàng thanh niên mỉm cười, cúi xuống dùng tay bốc một nắm đất rồi hỏi lại: “Vậy ông có thể bán cho tôi một nắm đất này không, tôi thực sự rất muốn có nó”.
Thấy sự lạ, ông chủ nhìn anh vẻ trêu đùa, nhưng rồi cũng thốt lên: “Được thôi, anh hãy đưa cho ta 1 đô la cho mớ đất ấy”.
Người thứ 3 mang nắm đất trở về quê hương, nhờ chuyên gia phân tích chất đất, thành phần đất….Sau đó, anh thầu một quả đồi lớn, bắt đầu cải tạo, nuôi dưỡng đất để nó giống chất đất anh mang về. Cũng phải 2 năm sau anh mới có thể quay trở lại làng cũ, mua cây táo giống về trồng trên mảnh đất của mình.
Bẵng đi 10 năm trôi qua, anh chàng thứ nhất nay đã có biệt thự xe hơi, công việc làm ăn khấm khá, nhưng công việc làm ăn không còn được khuếch trương như trước do nguồn hàng không ổn định, có sự cạnh tranh nên giá cả tăng cao…
Người thứ 2 đã sớm có vườn táo của riêng mình. Sang năm thứ 3 anh đã có thể tự thu hoạch táo và bán. Nhưng chỉ được mấy năm, số táo đó trồng trên đất không phù hợp nên táo của anh ngày càng kém chất lượng, quả không còn ngọt và mọng đỏ như trước. Anh mất đi những hợp đồng lớn, chỉ còn tiêu thụ lượng nhỏ quanh vùng.
Người thứ 3 sau những miệt mài nghiên cứu đầu tư, đến năm thứ 5 bắt đầu cho thành quả. Táo của anh được trồng trên đất phù hợp, cho quả ngọt và chín đỏ như ở làng kia. Lái buôn thi nhau đến chỗ anh mua hàng.
Khi đã phát triển, có vốn trong tay, anh nhân rộng vườn cây, lập công ty và tìm đầu mối xuất khẩu. Sau 10 năm anh đã là một doanh nhân nổi tiếng trong ngành táo.
Thực ra ranh giới giữa thành công và thất bại cũng thường rất mỏng manh. Cả 3 người đàn ông này đều có thể được xem là thành công trên con đường khởi nghiệp của mình, tuy đích đến và quá trình không giống nhau. Cùng xuất phát điểm giống nhau, nhưng tư duy và lối suy nghĩ khác nhau nên kết quả hoàn toàn khác nhau.
Trong kinh doanh, hãy luôn đặt cho mình một đích đến để phấn đấu. Và, luôn luôn chuẩn bị phương án hành động đối với mỗi tình huống xảy ra, như thế mới có thể thành công.
Có một câu nói – một triết lý rằng “Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì một mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”. Trên thế gian này không ai là vô dụng cả, chỉ có điều chúng ta không đặt họ đúng vị trí mà thôi.
Khởi nghiệp có đôi lúc sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thử thách, nếu kiên nhẫn trải qua bạn mới có thể đi đến cùng. Thành công là cả một quá trình. Chỉ là bạn đi con đường nào để hoàn thành quá trình này thôi.
Anh chàng thứ nhất, cũng được xem là một khởi nghiệp thành công. Với tố chất thương nhân, anh lập tức đã tìm được nguồn cung hàng đưa về nơi có nhu cầu. Bên cạnh đó, anh “mua tận gốc” nên giá vốn bỏ ra thấp hơn, lợi nhuận cao hơn.
Anh chàng thứ 2 luôn có suy nghĩ cẩn trọng, lại muốn làm chủ. Anh sợ rằng một ngày nào đó nguồn cung không phù hợp, nên anh chuẩn bị sẵn phương án. Bên cạnh đó, anh là một người thức thời, lại giỏi trong tìm phương án thay thế. Anh xác định cần kinh doanh ngay “lấy ngắn nuôi dài”, cũng cần chuẩn bị cho tương lai dài lâu. Anh sớm trở thành ông chủ và có sự nghiệp riêng cho mình.
Anh chàng thứ 3 là người đầy tính kiên trì. Anh chấp nhận bỏ ra 2 năm để nghiên cứu, 3 năm để ươm trồng. Thành quả anh nhận được cũng lớn hơn 2 người bạn. Sau 5 năm, lượng cung hàng anh ổn định, tại chỗ, giá rẻ giúp anh thu được nguồn lợi lớn, dễ mở rộng sản xuất kinh doanh. Anh có cơ hội xây dựng, phát triển sản phẩm của mình thành “chuỗi” bằng cách nhân rộng mô hình. Anh trở thành một doanh nhân.
Chúng ta luôn có xu hướng chỉ nhìn vào sự khác biệt lớn giữa những người giàu và người nghèo mà bỏ qua quá khứ của họ. Bởi người giàu của ngày hôm nay cũng có thể là người nghèo của ngày hôm qua, còn người nghèo của ngày hôm nay cũng có thể là người giàu của ngày mai. Người giàu và người nghèo có thể họ cũng đã từng đứng trên cùng một vạch xuất phát, thế nhưng kết quả của họ lại hoàn toàn khác nhau. Vậy sự khác biệt của họ cụ thể là bao xa?
“Muốn thành công, bạn phải dấn thân vào những con đường mới, chứ không phải đi du lịch trên lối mòn của những thành công đã được thừa nhận”.John D. Rockefeller đã từng nói vậy.
Nhìn vườn táo, cả 3 chàng trai đều nghĩ ra cách kinh doanh kiếm lợi. Nhưng mỗi người có suy nghĩ khác nhau, nên mức thành công của mỗi người cũng khác nhau. Không đi theo lối mòn định sẵn, nên anh thứ 3 đã thành công hơn.
Nó cũng giống như bạn làm và nhận lương. Là nhân viên, bạn mong đến ngày đến tháng để nhận lương – và đó là thành quả của bạn. Là ông chủ bạn nhận “lương” mỗi khi hoàn thành một thương vụ, một dự án kinh doanh. Thế nhưng, nếu là doanh nhân với tầm nhìn và xu hướng phát triển trong nhiều thập kỷ, bạn sẽ là người có thu nhập cao nhất.
Lựa chọn nào cũng song hành cùng cái giá của nó. Chúng ta không thể ép ai đó giống mình, nhưng quan trọng nhất là chúng ta biết mình có quyền lựa chọn sẽ trở thành một sản phầm như thế nào!
Friday, September 8, 2017
Ngẫm
Thursday, September 7, 2017
Quá trình phát triển của hệ thống QLCL
Friday, July 7, 2017
Nghề sale
Monday, June 26, 2017
Công cụ
Saturday, June 17, 2017
Nói thách
Wednesday, June 14, 2017
Cứu dưa
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, được mùa nhưng nông dân không bán được dưa hấu cho ai. Thương buôn chỉ mua được chút ít so với ruộng dưa cả nghìn tấn đang đến kỳ chín rộ. Nông dân khóc ròng, họ phải đổ dưa hấu cho bò ăn thay cỏ.
Đừng trách họ khi khóc than trồng dưa xong không biết bán cho ai, phải đổ đi cho bò. Họ là nông dân, họ hiểu cách làm sao để cây ra trái. Họ là nông dân, nếu bắt họ phải tính toán bán dưa cho ai, thị trường thế nào, cạnh tranh ra sao, sản lượng sản xuất trong khu vực thế nào, năng lực tiêu thụ trong khu vực thế nào, năng lực tiêu thụ nơi khác ra sao, phí chuyên chở đắt rẻ ra sao...thì e rằng là quá sức họ. Quy luật phân công lao động cho thấy, trồng được dưa ngon, họ đã làm tròn được nghĩa vụ sản xuất của họ. Nhưng, nông dân cuối cùng vẫn thua, vẫn khóc trên đồng ruộng đầy hoa màu của mình. Vì sao vậy? Vì họ là họ và họ chưa là một phần của chuỗi đầy đủ trong một hành vi kinh tế. Mà việc đó, chung quy lại, không phải là việc họ có thể làm được.
Nếu như ai đó trách nông dân sao không tính toán đầu ra để rồi dưa trồng bằng mồ hôi và nước mắt lại phải đem đổ cho bò rồi lại khóc than trên đồng ruộng thì không phải họ không có cái lý của mình. Nhưng, không giúp lau khô được giọt nước mắt cho người nông dân thì khoan hẵng đặt lên vai họ những thứ mà những người sản xuất không làm được.
Nếu như ai đó trách nông dân sao không tính toán đầu ra để rồi dưa trồng bằng mồ hôi và nước mắt lại phải đem đổ cho bò rồi lại khóc than trên đồng ruộng thì không phải họ không có cái lý của mình. Nhưng, không giúp lau khô được giọt nước mắt cho người nông dân thì khoan hẵng đặt lên vai họ những thứ mà những người sản xuất không làm được.
Ngày xưa, Mai An Tiêm bị đày ra hoang đảo. Nơi hoang đảo, vợ chồng Mai An Tiêm cùng hai người con thương yêu của mình vật lộn với thiên nhiên, chọn hang đá làm nhà che mưa che nắng, dùng cành cây nhọn đào đất tìm nước uống, mài đá để lấy lửa, xuống biển mò cua bắt ốc để ăn... Một ngày kia, có một con chim trắng từ phía Tây bay tới làm rơi hạt cây màu đen xuống bãi cát trắng. Nghĩ rằng chim ăn được thì người cũng ăn được, Mai An Tiêm đem hạt cây trồng thử. Mấy tháng sau, cây lớn bò lan trên mặt đất, có nhiều quả xanh thẩm to bằng đầu người lớn. Khi bổ ra ăn thử, thấy ruột quả màu đỏ, hạt đen, mùi vị thơm ngọt. Mai An Tiêm đem hạt dưa gieo trồng khắp đảo. Khi có nhiều dưa rồi, Mai An Tiêm dùng que nhọn vạch chữ vào, thả xuống biển cho trôi đi khắp nơi. Thuyền buôn qua lại, vớt được trái dưa, ăn thấy ngon, liền tìm đến. Rồi từ đó tiếng đồn đi xa là có một giống dưa rất ngon ở trên đảo. Các thuyền buôn tấp nập ghé đến đổi chác đủ thứ vật dụng. Nhờ đó mà gia đình An Tiêm trở nên đầy đủ, cuộc sống phong lưu.
Nhắc đến truyền thuyết về Mai An Tiêm để thấy rằng, người đời từ xưa đến nay đều vậy, thấy đất này trồng được dưa ngon thì trồng cây dưa. Nông dân cũng như Mai An Tiêm vậy, cứ mở rộng trồng cây dưa vì đâu có lựa chọn nào khác? Trồng cây khác có hợp thổ như cây dưa đâu mà không trồng dưa? Cứ thế, Mai An Tiêm ở nơi hoang đảo cũng đâu tính toán được ai sẽ đổi dưa lấy vật dụng cho mình? Nếu phán xét, cứ trồng vậy mà chẳng tính đầu ra gì thì có lẽ, thử đặt mình ở nơi hoang đảo một lần để hiểu vì sao nông dân chỉ biết trồng dưa mà không biết ai sẽ mua dưa cho mình. Nông dân có thấy dưa phải đổ ra cho bò ăn và trồng cây khác thì liệu có giải quyết được vấn đề? Có lẽ là không.
Sản xuất phải đi đôi với tiêu dùng; Cung phải gắn với Cầu, đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu của kinh tế học. Thứ kết nối giữa Sản xuất với tiêu dùng; giữa Cung với Cầu nói nôm na dễ hiểu là thương mại. Thương mại bao gồm tỷ thứ khác như phân tích thị trường, bao nhiêu cung, bao nhiêu cầu, cầu ở những đâu, chi phí để cung gặp được cầu là mấy và lợi nhuận là mấy...
Bản thân dưa hấu, nếu có mắt xích quan trọng là những người làm thương mại đem dưa đến các tỉnh thành khác, nước khác bán thì chắc cầu còn vượt quá cung. Nhưng, vấn đề là chưa có ai đứng ra làm việc này.
Trong bức tranh kinh tế lớn, dưa hấu chỉ là một trong hàng tỷ mặt hàng khác và có lẽ, những người làm thương mại chưa cảm thấy mặn mà để đẩy mình vào ráp nối giữa Cung với Cầu. Bán một vài cái smartphone nhỏ gọn, thương nhân có thể lãi nhiều bằng bán cả tấn dưa, tấn gạo.
Vì thế, hành tím đôi khi chứ chất đầy đồng, chuối, dưa hấu chẳng có tội lỗi gì về chất lượng phải đổ cho bò ăn...
Những người Việt ở nước nọ, nước kia viết rằng, ở đó, họ muốn ăn quả dưa phải bỏ tiền ra ngang ngửa dân Việt mình mua cả tấn...Họ không trồng được và phải mua từ nơi rất xa xôi về. Người tiêu dùng phải chấp nhận trả tiền cho cả chuỗi kết nối cung cầu kia.
Còn ở Việt Nam, hầu như vùng nào cũng lắm cây trái nhờ đất tốt, khí hậu hiền hoà. Nhờ Việt Nam vẫn là nước nông nghiệp nên dân vẫn được ăn những hoa qủa địa phương mình trồng với giá cả chấp nhận được. Nếu dưa hấu về tay họ với giá thành quá cao, họ chuyển sang tiêu dùng hàng địa phương với giá rẻ hơn. Đây cũng là tất yếu của kinh tế.
Sư tử và con gái thợ săn
Trong 1 khu rừng nọ, có một con Sư tử đem lòng yêu con gái người thợ săn. Một hôm, nó quyết định đánh bạo đến gặp cha của cô gái để xin hỏi cưới cô.
Khi Sư tử đến, cha cô gái nói rằng ông không thể đồng ý vì “răng nanh ngươi dài quá, có thể làm tổn hại đến con gái ta”.
Thế là ngay tức thì, Sư tử đến chỗ nha sĩ và mài mòn toàn bộ hàm răng của nó.
Quay trở lại nhà người thợ rừng, Sư tử tràn đầy hy vọng, ngỏ lời cầu hôn cô gái lần nữa. Lần này, người thợ săn ngắm nhìn Sư tử một lúc rồi bảo “móng vuốt ngươi dài quá, ta không muốn con gái mình bị đau”.
Nghe thế Sư tử vội tìm đến chỗ vị y sĩ và nhổ hết móng vuốt của mình đi.
Lần này, chú tự tin quay lại nhà người thợ săn.
Nhưng, vừa nhìn thấy Sư tử giờ đây đã vô hại, người thợ săn lập tức giết chết nó.
Kể xong, Lincoln ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chẳng phải số phận tôi cũng sẽ giống như con sư tử đó nếu từ bỏ mọi thứ như lời anh khuyên?”
Bài học rút ra là: Hãy giữ vững lập trường và niềm tin vào chính bản thân bạn, điều đó sẽ giúp bạn thành công trên con đường mình đã chọn.
Nhiều người rốt cuộc thường hay bị thuyết phục để đảm nhận những nhiệm vụ hoặc làm một điều gì đó bất chấp kết quả. Hoặc chỉ đơn giản là họ không có đủ can đảm để nói “không”. Tuy nhiên, người đủ sức mạnh sẽ đưa ra được lý do tại sao họ không thể và tại sao họ sẽ không làm những điều không phù hợp với kế hoạch của riêng họ. Họ từ chối bị kiểm soát. Và quan trọng bạn biết nói KHÔNG để bảo vệ chính bản thân và không làm những điều mình không muốn.