Saturday, July 30, 2016

Vui

<3
- Hôm qua bồn cầu bị tắc, thấy trên mạng bảo đổ nước sôi vào có thể thông được, tôi mới đun 2 ấm nước sôi đổ thẳng vào, kết quả là, mẹ nó chứ, mùi còn nồng nặc hơn. Bạn cùng phòng tôi vừa về, nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị nói, vãi, mày còn luộc cả cứt à?!

- Nửa đêm hôm qua đi đánh bài về, lẳng lặng đi tới cạnh giường, cởi quần oánh một cái rắm rõ to trên đầu bà xã rồi cười sung sướng. Nếu không phải vì nhìn thấy bà xã đi từ trong toilet ra, và vẻ mặt của mẹ vợ đang nằm trong chăn hoảng sợ nhìn tôi, thì có khi tôi còn cười thêm được lúc nữa…(ಥ_ಥ)

- Đi ngân hàng rút tiền, dừng xe bên ngoài còn dặn thằng bạn là nếu có người đến phạt xe thì nhớ báo cho tôi biết một tiếng. Quả nhiên vừa vào được vài phút đã có cảnh sát giao thông đến. Thằng bạn kia xông vào trong ngân hàng gào ầm lên: Đại ca, cảnh sát đến, chạy mau!!! Mẹ nó chứ, cả một cái đại sảnh to mấy chục con người lập tức yên lặng không một tiếng động, sau đó cả đám đông ùn ùn chen nhau chạy ra khỏi ngân hàng như lũ quét. Tôi bị 5,6 nhân viên bảo vệ ấn xuống đất… Con mẹ nó oan chết đi được, đúng là không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.(~_~メ)

- Trên xe bus~ một đứa bé trai nghịch ngợm hô to với bố mình ~ Bố ơi bố ~ Con là sủi cảo đây, mau ăn con đi! Bố đứa bé cũng phối hợp ăn ầm một miếng rồi nói: Ngon quá, bảo bối, con là sủi cảo nhân gì thế? Đứa bé: Bố ~ con là sủi cảo nhân cứt ạ ~
- Hôm nay xuống nhà gặp một ông cụ 100 tuổi, nhìn thấy cụ ngồi một mình liền tới hỏi: “Cụ ơi, sao cụ không xuống chơi cờ với mấy cụ dưới nhà ạ?” Không ngờ ông cụ lại nói: “Chơi với mấy thằng nhóc 60, 70 tuổi thì có gì vui đâu?”<(`^´)>

- Lúc đi học tôi cầm theo quả hồng, sau khi lên xe bus thì cắm cúi nghịch di động, tiện tay nhét quả hồng vào túi. Vừa ngồi xuống, có một tiếng pẹt vang lên, thịt quả hồng màu vàng đỏ lòi ra dưới mông, mọi người trên xe lập tức bịt mũi. Vì muốn giải thích rõ, tôi còn quẹt một tí đưa lên miệng, kết quả là cả xe thi nhau nôn ọe. Bác tài xế nói, đó là cứt thật, đứa bé kia vừa ị đùn ra, quả hồng của cậu rơi dưới đất kia kìa.

Giờ thì cứ việc cười thả ga và chi sẻ cho bạn bè cùng vui!

#FunnyCuoiTuan

Friday, July 15, 2016

Chó nào

Hai con chó đang lang thang ở công viên. Con chó trắng tên Đen, con chó đen tên Trắng. Nam thấy chúng dễ thương, liền ném quả bóng ra xa rồi ra lệnh: "Đen, đi nhặt quả bóng về đây". Vậy theo bạn chú chó nào sẽ chạy nhặt quả bóng?

Đáp án: Chẳng chú chó nào theo cả vì Nam không phải là chủ của 2 chú chó.

Wednesday, July 6, 2016

Chính sách

Câu chuyện thứ nhất:
Cách đây hơn nửa năm, có 1 thanh niên tên Vĩnh Cường lần đầu đến Mỹ. 

Vừa về đến khách sạn ở Long Beach, chàng thanh niên đẹp trai này ngay lập tức phi ngay ra 7 eleven mua bia.

Tự tin ra quầy, nhặt lên 1 bịch Budweiser 12 lon, giá $17 và mang ra quầy tính tiền. Tay Mỹ đen bán hàng mắt trợn ngược xổ 1 tràng ngôn ngữ mà thanh niên đẹp trai không ưa dùng - Tiếng Anh. Tất nhiên chàng trai đẹp chẳng quan tâm vì có hiểu nó nói gì đâu...

Tay bán hàng bất lực đành lôi chàng ra kệ hàng và nhấc lên 1 bịch khác với 18 lon Budweiser, bịch này có giá $18.

Để chứng tỏ mình không ngu, chàng trai tên Vĩnh Cường ngay lập tức đồng ý mua bịch bia 18 lon và khệ nệ xách về.

Bài học: Chỉ nhờ chính sách đặt giá bịch 12 lon đắt hơn, sản lượng bán hàng của Budweiser tăng thêm gấp rưỡi.

🤗🤗🤗

Câu chuyện thứ hai:
Có một vị khách đi mua sắm vào một sáng ngày cuối tuần.

Khi anh ta đang đi thì gặp người bán hàng rong đang bán nước ở ven đường, anh đã tiến đến và hỏi giá chai nước.

Người bán hàng rong trả lời: “1 chai 3 đồng, 3 chai 10 đồng”.

Anh không nói gì liền lấy trong túi ra 3 đồng để mua 1 chai, rồi mua thành 3 lần. Mua xong anh ta rất đắc ý cười lớn nói với người bán hàng rong: “Ông có thấy không, tôi chỉ trả 9 đồng đã mua được 3 chai nước”

Người bán hàng rong không nói gì, chỉ mỉm cười và thầm nghĩ: “Hay thật! Từ khi áp dụng phương pháp tính giá này, chỉ một thoáng mình đã bán được 3 chai”.

Bài học: Câu chuyện không chỉ đơn giản cho thấy một thủ pháp kích thích tiêu thụ. Nó cũng cho thấy rằng ngay cả bán hàng rong cũng cần có chiến lược.

Tối nay sẽ kể tiếp ở: http://automationmarketing.vn (Còn 60 vé miễn phí)

PS: Ảnh là anh chàng đẹp trai trong câu chuyện thứ nhất.

Sunday, July 3, 2016

Chó săn và thỏ

1. Một chú chó săn chạy khắp cánh đồng dưới chân núi mà không bắt được con thỏ nào.
Người chăn dê thấy thế thì cười, trêu chú chó:
– Chú thật bất tài. Con thỏ nhỏ hơn chú bao nhiêu mà còn chạy nhanh hơn.

Chó săn đáp:
– Ông không biết mục đích chạy của bọn tôi hoàn toàn khác nhau! Tôi chạy chỉ vì miếng ăn, còn thỏ chạy vì tính mạng!

Thợ săn nghe cuộc trò chuyện của người chăn dê và chú chó, nghĩ bụng: “Con chó này nói đúng. Nếu ta muốn có nhiều thỏ hơn thì phải nghĩ cách khác”. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu thợ săn. Đó là tia lửa đầu tiên của khoa học quản lý.

2. Thế là thợ săn ra chợ mua thêm mấy con chó săn khác. Sau đó, ông ta ra chính sách mới: Hễ con nào bắt được đủ số thỏ sẽ được “trả lương” bằng mấy chiếc xương. Không bắt được thỏ thì không có ăn.
Chiêu mới quả cao tay. Bầy chó tranh nhau săn bắt, đem rất nhiều thỏ về, bởi chẳng con nào muốn thấy chó khác gặm xương, trong khi mình hóp bụng trương mắt ếch.

3. Được một thời gian, lại có vấn đề xuất hiện. Bầy chó nhận ra: thỏ lớn khó bắt hơn thỏ bé, vậy mà bắt được bất kể thỏ lớn hay thỏ bé thì đều nhận trả công như nhau. Lúc đầu chỉ có một vài con giỏi nhận xét mới chuyên bắt thỏ nhỏ, sau cả đàn đều làm theo.

Thợ săn hỏi:
– Gần đây thỏ bọn bay bắt được càng ngày càng nhỏ, vì sao vậy?

Bầy chó trả lời:
– Thỏ lớn thỏ nhỏ không khác nhau, ai phí công đi bắt thỏ lớn đây?

Sau một thời gian suy nghĩ, thợ săn quyết định không dùng xương để trả cho số lượng thỏ, mà dùng phương pháp đánh giá hiệu quả: cứ một thời gian lại thống kê trọng lượng thỏ của từng con săn về, từ đó trả công theo từng giai đoạn.

Cách quản lý mới của thợ săn lập tức có tác dụng, số thỏ bầy chó săn về tăng cả số lượng lẫn chất lượng. Thợ săn rất đắc ý.

4. Thế nhưng, ngày này qua ngày khác, thợ săn lại thấy số thỏ bầy chó săn về giảm rõ rệt, mà những con chó càng nhiều kinh nghiệm thì lại đem về càng ít thỏ.

Thợ săn hỏi bầy chó. Bầy chó đáp:
– Quãng đời đẹp nhất của bọn tôi đều là cho ông, chủ nhân. Nhưng giờ bọn tôi ngày một già. Khi không bắt được thỏ nữa, ông có còn cho tôi xương không?

Thế là thợ săn thống kê lại toàn bộ số thỏ bắt được của từng con, tiến hành phân tích, đưa ra quy định mới về trả công: Nếu bắt được số thỏ vượt một mức nhất định, chó săn khi về già sẽ được trả số xương nhất định.

Bầy chó vui sướng, tất cả lại lao đi săn, cố để hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao. Qua một thời gian, một số chú chó đã hoàn thành chỉ tiêu.

5. Một thời gian sau, có một con nói:
– Chúng tôi cố gắng thế mà chỉ được trả mấy khúc xương, mà số thỏ tôi săn được quý gấp bao nhiêu lần xương. Vì sao chúng tôi không bắt thỏ cho chính mình nhỉ?

Thế là có mấy chú chó bỏ thợ săn, tự mình lập xưởng bắt thỏ.

Vậy câu chuyện có ý nghĩa gì? Đó chính là các bước phát triển của khoa học quản lý.
Không chỉ có thợ săn, ngay cả chó săn cũng có nhu cầu lập nghiệp.

Nhìn từng chú từng chú chó săn bỏ đi, vì sao chúng ta không tạo cho họ cơ hội lập nghiệp trong nội bộ công ty? Nếu trong công ty có “Hội khích lệ nhân viên lập nghiệp”. Hội sẽ tìm những cách thức thích hợp để khích lệ và giúp đỡ nhân viên lập nghiệp. Như vậy, một mặt công ty ta có thêm nhiều cơ hội đầu tư; mặt khác, nhân viên có thể tự quản lý một hạng mục mới, bước một bước dài trong sự nghiệp.

Nó không chỉ giữ chân được những người ưu tú trong công ty, mà còn tạo thêm nhiều lợi nhuận và tránh được những cuộc cạnh tranh phức tạp sau này. Tiện nói luôn: anh là người tài, nhưng cậy tài mà khinh khi sẽ chuốc đố kị mà thôi. Như câu chuyện trên coi nhân viên là bầy chó là không được. Bạn sẽ bị đố kị ngay lập tức.

6. LỜI KẾT
Công ty có được tinh thần cống hiến của nhân viên hay không, vấn đề cốt yếu là có tạo điều kiện cho họ sáng tạo hay không, có cho họ cảm giác thành đạt và thực hiện được ước mơ hay không. Trả lương, thưởng, đánh giá hiệu quả, tạo điều kiện để nhân viên thực hiện kế hoạch…đều là những công cụ hữu hiệu để nhà quản lý kích thích tinh thần làm việc của nhân viên.

Có những người mục đích làm việc không chỉ xuất phát từ tiền, mà còn từ tình yêu công việc. Trong tiềm thức, mỗi nhân viên đều hy vọng được làm và phát triển công việc mình yêu thích.

Tạo “đất” cho nhân viên làm việc là một kỹ thuật quản lý mới. Một mặt nó giúp nhân viên hiểu rõ vị trí và phương hướng làm việc của mình trong công ty, phát huy năng lực, thỏa mãn tình yêu công việc và khát vọng thành đạt của nhân viên; mặt khác nó là cách giữ gìn và phát triển hữu hiệu nguồn lực con người, đáp ứng cả nhu cầu hiện tại và tương lai của công ty.

Dùng kỹ thuật quản lý mới này, bạn có thể để ra được bao kế hoạch, đồng thời tạo cho nhân viên cơ hội học tập và phát triển. Khích lệ tinh thần tiến thủ của nhân viên, bạn sẽ không ngừng tăng cao hiệu suất và thực hiện mục tiêu chiến lược của công ty.
--Sưu tầm --