Thursday, December 19, 2019

rìu vững chắc

Trên núi có một tiều phu đốn củi kiếm sống, phải khó khăn lắm anh mới dựng được ngôi nhà gỗ nhỏ để có thể che gió che mưa.

Một ngày, anh mang củi đã đốn được đi vào trong thành đổi lấy hàng hóa, mãi tới xế chiều mới về đến nhà, thì phát hiện nhà của mình đang bị cháy.

Hàng xóm đều chạy đến giúp anh ta dập lửa, nhưng vì trời đã chạng vạng tối mà gió lại thổi rất mạnh, nên không thể dập cháy được. Mọi người đều hết cách, chỉ biết đứng một bên nhìn ngọn lửa thiêu đốt căn nhà gỗ.

Khi lửa đã tắt, anh tiều phu tay cầm một cây gậy, đi vào căn nhà đã cháy rụi không ngừng lục bới tìm kiếm.

Người đứng ngoài xem đều cho rằng anh ta đang tìm bảo vật gì đó, nên đều rất tò mò đứng quan sát.

Sau nửa ngày, tiều phu cuối cùng cũng hưng phấn hô lên: “Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi!”.

Những người hàng xóm nghe thấy thế đều nhao nhao nhìn về trước xem rốt cuộc đó là cái gì, nhưng chỉ thấy tay anh ta đang cầm cái rìu sắt. Tiều phu tràn đầy tự tin nói: “Chỉ cần có cái rìu này, tôi có thể làm một ngôi nhà mới kiên cố vững chắc hơn”.

ST.

Monday, December 9, 2019

ko công bằng

Câu chuyện dài nhưng thấm

Tại một trường trung học, một người thầy giáo muốn dạy cho học sinh hiểu về đặc quyền và thái độ xã hội, một khái niệm đôi khi còn khó hiểu với ngay cả người lớn. Ông tổ chức một trò chơi.
Đầu tiên, ông đặt trước bục giảng một thùng rác. Sau đấy, ông yêu cầu tất cả học sinh vo tròn một tờ giấy và ném vào thùng rác ấy:

- Các bạn là đại diện cho các tầng lớp của xã hội. Mỗi người đều có một cơ hội để trở nên giàu có và bước chân vào tầng lớp cao tầng, bằng cách ném cục giấy các bạn có trên tay vào cho bằng được thùng rác này, với điều kiện là bạn phải ngồi yên ở vị trí mình.

Các học sinh bắt đầu ném. Một số sự phàn nàn nhanh chóng xuất hiện, khi họ nhận thấy điều không công bằng của trò chơi này.
Rất nhanh, các em biết rằng những người ngồi bàn đầu là người có kết quả tốt hơn.

- Đấy chính là đặc quyền. Có phải những lời phàn nàn hầu như đều xuất phát từ phía sau không? Và các em cũng có nhận thấy những người ngồi phía trước đều không cảm thấy bận tâm về đặc quyền họ được hưởng không? Họ chỉ quan tâm đến viên giấy mình đã nằm trong thùng rác hay chưa. Đó cũng chính là cách người giàu suy nghĩ, thầy giáo trả lời.

- Các em ngồi đây, nhận được sự giáo dục này cũng chính là một đặc quyền. Chỉ hy vọng, các em hãy sử dụng đặc quyền ấy để phấn đấu đạt được những gì mình thực sự mong muốn, cũng như có cái nhìn bao dung hơn, với những người không được may mắn bằng.

- Các em thấy đấy, một số bạn ngồi khu vực đầu ném ra ngoài, đồng thời một số bạn ở khu vực phía sau nhưng lại ném thắng. Đó có thể là sự may mắn, có thể là biệt tài, như các bạn đang chơi bóng rổ thì sẽ ném tốt hơn. Cuộc sống vốn dĩ cũng vậy, cũng có một số đặc quyền còn vượt trội hơn đặc quyền xuất thân, ví dụ như nhan sắc, trí tuệ hay tài năng chẳng hạn…
Như thế, các em cũng phải hiểu, nếu phải sinh ra ở xuất phát điểm thấp, ngồi ở phía xa hơn và không có một biệt tài gì cả, bắt buộc các em phải cố gắng nhiều hơn, hoặc may mắn nhiều hơn, mới có thể đạt được sự sung túc. Hãy suy nghĩ về xuất thân và giấc mơ của chính mình. Lưu ý, suy nghĩ để cố gắng hơn chứ không phải suy nghĩ để bóp méo giấc mơ lại. Còn riêng những em ngồi bàn đầu, có phải một số em ném không trúng không? Đúng vậy! Các em sinh ra trong môi trường tốt không có nghĩa là các em sẽ có kết thúc tốt. Các em chỉ có xác suất tốt hơn thôi. Mọi rủi ro trong cuộc sống đều có thể sẽ tước đi đặc quyền của em bất kỳ lúc nào… Nhưng, các em biết không, cái đánh mất đi, chắc chắn nhất, đó chính là thái độ của các em. Các em chểnh mảng các em sẽ phải trả giá. Cha mẹ các em có thể lo cho các em ngồi đây học, nhưng họ không thể nào học thay cho các em được. Cuộc đời các em là do các em tự quyết định, các em luôn phải “tự ném” trong tất cả các quyết định sau này, khi các em đã có thể tự lập.

Cả lớp im lặng.
Thầy hỏi tiếp:
- Có bạn nào ngồi ở sau lớp ném trúng vào rổ không?
- Dạ, không ạ!

- Vậy tại sao mỗi lần vào lớp, các em đều cố ngồi thụt về phía sau, đùn đẩy nhau lên bàn đầu? Các cơ hội trong cuộc sống không phải lúc nào cũng đến. Nếu giả sử, hôm nay chiếc rổ này đúng là cơ hội đổi đời thật sự, việc các em cứ rúm ró đằng sau lớp học thế kia, có phải là đã chối bỏ đặc quyền của mình hay không? Mà nếu đúng cái rổ này là cơ hội thật sự, thì nó sẽ không bự như vậy đâu. Cơ hội thật sự trong cuộc sống rất khó tìm. Chúng ta có gần 30 học sinh, cái gọi là vị trí trung tầng của xã hội này cũng có thể chỉ dành cho một vài người trong đây thôi. Hãy luôn mang tâm thế sẵn sàng trong bất kỳ cơ hội được học hỏi nào!

Nào, thôi, bây giờ chúng ta sẽ qua tình huống tiếp theo. Thầy sẽ mang cái rổ này từ phía đầu lớp đi đến giữa lớp. Xong! Các em ngồi bàn đầu có ý kiến gì không?
- Kỳ quá thầy ơi!
- Thế còn các em, thầy mang đến sát bên em thế này, em có cảm giác như thế nào?
- OK! Thầy!

- Đúng đó! Thật ra, bất cứ hình thái xã hội nào cũng đều muốn hướng tới sự phát triển toàn diện hơn. Nhưng muốn và được cần rất nhiều thứ. Họ sẽ dịch chuyển các chính sách để mang lại tổng lợi ích nhiều hơn, theo – cách – họ – nghĩ. Tất nhiên điều đó sẽ tước đi đặc quyền của các tầng lớp khác. Có hai điều cần lưu ý. Điều đầu tiên, khi gặp bất kỳ sự kiện nào sau này, các em hãy cẩn thận với động cơ của họ. Khi một tầng lớp mất đi quyền lợi, hay cảm thấy không xứng với thứ mình nhận, cách nhìn nhận của họ sẽ rất tiêu cực. Đừng để sự tiêu cực ấy cuốn mất bản thân mình đi. Bài học thứ hai, là chính thầy. Thầy chỉ dạy các em Toán, thầy không phải là nhà tâm lý học, nhân chủng học, phân loại học, địa hình học gì gì đó. Thầy mang rổ thầy đến đây là bởi vì thầy chỉ thấy đây là nơi phù hợp nhất. Có thể là do thầy thấy anh này đẹp trai, cô này đẹp gái, con bé này đi học đầy đủ, hay thằng này hay lau bảng cho thầy. Thầy cư xử hoàn toàn cá nhân. Thầy bước đến đây là do suy nghĩ và nhận thức thầy là đến đây. Sự phản đối của mấy đứa trên kia, thầy vốn không quan tâm. Thế, các em có nên dựa vào thầy không?

- Thật ra, “Ai từ bỏ tự do để đổi lấy an toàn là người không xứng đáng được tự do và cũng không xứng đáng được an toàn.”(Benjamin Franklin). Tự cường bản thân vẫn chính là phương pháp đúng đắn nhất. Đúng, quyết định của thầy vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến các em! Nhưng không có nghĩa là các em hoàn toàn bị động với thầy. Các em có thể xun xoe nịnh nọt thầy, các em cũng có thể luyện kỹ năng “bắn rổ ba điểm”. Các em có thể ở lại. Các em có thể rời đi. Làm rắn, làm đại bàng, hay làm bọ chét trên thân đại bàng cũng được, thì các em cũng đã có cơ hội leo lên đỉnh. Chứ nếu mãi mãi bị động, mãi mãi phụ thuộc, e rằng rất khó! Vẫn là lưu ý, đã là tự chủ thì phải tự chủ trong tâm trí, tự chủ bằng tri thức của chính mình. Đừng vì một ý kiến phiến diện cá nhân mà quyết định, kể cả đó là ý kiến của thầy.
------------
Copy của Fb Lê Kiên Cường

Wednesday, November 27, 2019

con gián

LÝ THUYẾT CON GIÁN
"Sundar Pichai là CEO của Google từ 2015. Lý thuyết "con gián" của ông rất hay. Có thể hiểu lý thuyết này qua câu chuyện sau:
"Một con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một quý bà.
Quý bà vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, bà vừa la hét, vừa nhảy ra khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra.
Con gián bay sang đỗ lên vai một quý bà khác. Quý bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn.
Và cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia tăng.
Cuối cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô tình bay sang vai anh. Rất bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra vườn. Sự hỗn loạn kết thúc".
Sundar Pichai đúc kết:
"Nhìn qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua cách xử lý của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ không phải bản thân con gián".
Trong cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh nhau hay anh chồng nhậu say xỉn... Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; chính thái độ và cách xử lý không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề."
“Life is 10% what happens to you and 90% how you react to it.” - Charles R. Swindoll"

Monday, November 25, 2019

hạnh phúc

ĐI TÌM HẠNH PHÚC THẬT SỰ

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.

Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: "Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài".

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: "Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi".

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: "Tốt quá rồi!". Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: "Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?" – "Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!".

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: "Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?".

Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
-St-

P.s1: Hãy biết trân trọng những gì mình đang có nhé!
P.s2: Tự dưng tối qua nằm mơ thấy mình biết bay là sao cả nhà kkk😆😆😆

bảo vệ thương hiệu


Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền?

 | 
07:38 25/11/2019
Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền?

Cuộc chiến cola đã kết thúc từ lâu rồi và các bạn có thể không tin nhưng Coca-Cola và Pepsi đang ở cùng "phe" với nhau đấy!

Bài viết dưới đây là chia sẻ của Robert Bonwell Parker, một luật sư chuyên về luật tranh tụng và giải trí. Lưu ý rằng do chủ đề liên quan đến hai công ty Mỹ nên Robert chỉ đề cập đến luật của quốc gia này mà thôi!

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 1.

Coca-Cola và Pepsi hiện đều là những "ông lớn" giải khát hàng đầu thế giới.

Trước khi đi vào câu chuyện của Coca-Cola và Pepsi, hãy tìm hiểu một chút về sở hữu trí tuệ. Có bốn lĩnh vực chính là bản quyền, bằng sáng chế, nhãn hiệu và bí mật kinh doanh. Mỗi lĩnh vực bảo vệ một loại tài sản và một nhóm người khác nhau. Một điều quan trọng cần ghi nhớ trong trường hợp của hai gã khổng lồ giải khát: Bạn không thể bảo vệ một ý tưởng. Nó không phải là tài sản trí tuệ và bạn chỉ có thể bảo vệ một ý tưởng khi đã thành sản phẩm.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 2.

Sở hữu trí tuệ có bốn lĩnh vực chính là bản quyền, bằng sáng chế, nhãn hiệu và bí mật kinh doanh.

Luật bản quyền bảo vệ những "thứ hữu dụng". Nhóm người được bảo vệ là những người tạo ra sản phẩm. Khi một người tạo ra một thứ gì đó, cho dù là một bản nhạc, một cuốn tiểu thuyết hay một tấm thiệp chúc mừng thông minh, tất cả đều được luật bản quyền bảo vệ. Người khác hoàn toàn có thể sử dụng ý tưởng tương tự nhưng họ không thể sao chép cách làm cụ thể.

Luật sáng chế bảo vệ "sự phát triển của khoa học". Nhóm người được bảo vệ là các nhà sáng chế. Khi một người tạo ra cách mới để thực hiện một điều gì đó, họ có thể tuyên bố quyền sáng chế với cách làm đó. Các sáng chế chỉ tồn tại trong 20 năm và khi đó, bất cứ ai cũng có thể tạo ra một phiên bản "chung" cho sáng chế đã được cấp bằng.

Luật nhãn hiệu giúp người tiêu dùng tránh bị "nhầm lẫn" và họ là nhóm người được bảo vệ chính chứ không phải các doanh nghiệp như mọi người vẫn nghĩ. Nhãn hiệu có thể là từ ngữ, biểu tượng hay những đặc tính có tính phân biệt giúp người tiêu dùng nhận biết được xuất xứ của sản phẩm họ mua.

Luật bí mật kinh doanh được ra đời muộn nhất trong nhóm. Nó chỉ được công nhận chính thức từ năm 1974 và trở thành tài sản trí tuệ được bảo vệ liên bang từ năm 2016. Luật này bảo vệ các bí mật kinh doanh và đối tượng được bảo vệ chủ yếu là những công ty có nhiều nhân viên. Luật bí mật kinh doanh cho phép các công ty ngăn những cựu nhân viên hoặc nhân viên đang làm việc cho họ sử dụng, bán hoặc công bố bí mật kinh doanh ra ngoài.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 3.

Đó là bốn lĩnh vực chính của sở hữu trí tuệ và dưới đây là câu trả lời cho thắc mắc của không ít người: "Tại sao Coca-Cola không kiện Pepsi?".

Như chúng ta đã biết, Coca-Cola ra đời năm 1886. Ban đầu, nó được tạo ra như một sự thay thế cho chất có tính gây nghiện là morphine (bị cấm ở miền Nam nước Mỹ) bằng cách kết hợp các dẫn xuất của cocaine ("Coca") và caffeine ("Cola, từ hạt kola chứa caffeine của châu Phi).

Coca-cola được cấp bằng sáng chế như một liều thuốc mới và được bán dưới nhãn hiệu Coca-Cola. Logo ra đời lần đầu năm 1888 của họ được cả luật nhãn hiệu và luật bản quyền bảo vệ.

Năm 1892, Asa Candler thành lập công ty Coca-Cola và công ty đó đã tồn tại cho đến ngày nay. Mặc dù vậy, công ty này không có quyền thực sự với sáng chế hay biết được công thức thực sự. Cả hai đều được Charley Pemberton, con trai người dược sĩ tạo ra công thức ban đầu nắm giữ. Khi nhận thức được giá trị của công thức đó, một cuộc chiến đã nổ ra giữa Pemberton và Candler.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 4.

Chân dung nhà sáng lập công ty Coca-Cola.

Sau khi Pemberton qua đời hai năm sau (vì lạm dụng rượu và thuốc phiện), Candler đã giành được toàn quyền kiểm soát tài sản sở hữu trí tuệ của Coca-Cola bao gồm bằng sáng chế y học ban đầu, nhãn hiệu của tên Coca-Cola, nhãn hiệu và bản quyền đối với logo bằng chữ và bí mật kinh doanh của công thức ban đầu vốn được bảo vệ rất cẩn thận.

Trong khi đó, vào gần như cùng thời điểm đó, một dược sỹ ở gần Bắc Carolina cũng phát triển loại thuốc bổ mang tên Pepsi nhưng đến tận năm 1903, công thức của Pepsi mới được cấp bằng sáng chế. Vấn đề là công thức này thậm chí có thể đã ra đời trước Coca-Cola. Đồ uống Pepsi cũng chứa soda và hạt kola nhưng vani lại được dùng làm thành phần chính thay coca bởi nó ít gây tê và ngon hơn.

Dù cạnh tranh trong cùng thị trường nhưng Pepsi đã có một số quyết định kinh doanh sai lầm. Khi Coca-Cola phát triển cực nhanh vào những năm 1920, Pepsi lại tuyên bố phá sản năm 1923, tròn 20 năm sau khi được cấp bằng sáng chế. Đến năm 1941, Pepsi mới được tái sinh ở New York.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 5.

Pepsi từng phá sản năm 1923.

Dưới đây là một số mốc thời gian đáng chú ý:

Những năm 1880: Công thức của Pepsi được phát minh.

Năm 1886: Công thức của Coca-Cola được phát minh.

Năm 1886: Công thức của Coca-Cola được cấp bằng.

Nưm 1903: Công thức của Pepsi được cấp bằng.

Những cột mốc đan xen này đã khiến bất kỳ vụ kiện tụng liên quan đến sáng chế nào trở nên rất phức tạp. Coca-Cola không thể nói rằng Pepsi ăn cắp sáng chế của họ vì Pepsi được cho là phát minh ra công thức từ trước. Mặt khác, Pepsi cũng không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền do Coca-Cola được cấp bằng trước.

Trong trường hợp nào đi chăng nữa, cả hai cũng không thực sự đối đầu với nhau vì sẽ chẳng đáng để lôi nhau ra tòa: Pepsi không phải mối bận tâm của Coca-Cola cho đến năm 1941 và bằng sáng chế của Coca-Cola hết hạn năm 1906, gần ba năm sau khi bằng của Pepsi có hiệu lực.

Vì lý do đó, chẳng công ty nào có thể khẳng định rằng đối phương đang ăn cắp bí mật kinh doanh của mình. Ngay cả ở thời điểm hiện tại, việc này cũng khó thực hiện. Mỗi bên có xuất phát điểm từ công thức thuộc về hai dược sỹ khác nhau, những người đã tạo ra công thức gần như cùng một thời điểm. Ngày đó, khả năng hai người thuộc hai bang khác nhau quen biết nhau và một người ăn cắp công thức của người kia thấp hơn nhiều so với ngày nay.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 6.

Hạt kola là một trong những thành phần chính tạo nên Coca-Cola.

Về nhãn hiệu, Coca-Cola và Pepsi đều có nhãn hiệu riêng và chẳng ai nhầm lẫn hai công ty với nhau. Chỉ cần người tiêu dùng phân biệt được thì luật nhãn hiệu sẽ không được áp dụng. Còn về vấn đề bản quyền, việc này đã xảy ra từ khá lâu. Nhiều người tin rằng logo ban đầu của Pepsi đã sao chép của Coca-Cola.

Tuy vậy, người ta cho là lúc đó Pepsi không phải mối đe dọa đáng kể để Coca-Cola phải chú ý tới. Ngoài ra, cũng có câu hỏi về việc ai sẽ kiện Pepsi nhưng Pemberton thì không quan tâm còn Candler lại chưa có quyền kiểm soát bản quyền. Khi Candler có toàn quyền thì Pepsi đã dần thay đổi và khi hồi sinh sau phá sản, logo của họ vẫn khá giống ngày trước.

Có thể việc "khá giống" về logo sẽ gây ra một vài vấn đề trong luật nhãn hiệu và sáng chế nhưng lại không mấy quan trọng với luật bản quyền. Đáng chú ý là thời điểm đó, Coca-Cola là thức uống được ưa chuộng ở niềm Nam còn Pepsi thì ở miền Bắc nước Mỹ. Vậy nên hầu như chẳng có vụ kiện tụng nào liên quan đến vấn đề này cả. Và suy cho cùng, hiệu quả bán hàng phụ thuộc phần nhiều vào chất lượng đồ uống chứ không phải những con chữ ở trên thân chai.

Đến năm 1962, Pepsi tiếp tục đổi logo và lần này là một diện mạo hoàn toàn khác. Vì thế, không còn tồn tại bất cứ vi phạm nào từ thời điểm đó. Sáng chế đã hết hạn từ lâu, không có mối liên hệ giữa hai bên để có thể vi phạm luật bí mật kinh doanh và càng không có chuyện người tiêu dùng bị nhầm lẫn giữa hai thương hiệu.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 7.

Quá trình thay đổi của logo Pepsi.

Thế nhưng sẽ ra sao nếu bây giờ Coca-Cola khởi kiện vì những tổn thất trong quá khứ? Điều đó sẽ không xảy ra được vì thời hạn hiệu lực với các khiếu nại yêu cầu chúng cần được đưa ra trong vòng ba năm. Vậy nên Coca-Cola chỉ có thể kiện Pepsi từ năm 1941 đến 1944.

Thời điểm Pepsi trở thành đối thủ đáng gờm thì sở hữu trí tuệ duy nhất mà Coca-Cola còn là bí mật công thức. Liệu Coca-Cola có dùng điều đó để đối phó với Pepsi không? Có thể, nhưng thú vị là Pepsi cũng có thể làm như vậy.

Năm 2006, Joya Williams, một nhân viên của Coca-Cola đã lấy cắp một lọ mẫu thử của Coca-Cola, thứ có khả năng tiết lộ "công thức bí mật" của họ. Cô ta tìm cách bán cho Pepsi với giá 1,5 triệu USD.

Vì sao Coca-Cola ra đời trước nhưng lại không thể kiện Pepsi  tội ăn cắp sáng chế còn Pepsi lại không thể cáo buộc Coca-Cola vi phạm bản quyền? - Ảnh 8.

Ảnh minh họa.

Thế nhưng khi nhận được lời đề nghị, Pepsi đã nộp Williams cho FBI và cô bị kiện vì vi phạm luật bảo vệ bí mật kinh doanh. Động thái này của Pepsi khiến cả thế giới bất ngờ bởi người ta vẫn luôn nghĩ rằng Pepsi sẽ không ngại trả giá để có được công thức của đối thủ.

Nguyên nhân có thể là vì Pepsi đã có bí mật kinh doanh của riêng mình và không hứng thú với việc làm suy yếu luật bí mật kinh doanh đang bảo vệ cả hai bên khỏi những đối thủ cạnh tranh mới.

Tạm kết: Trên thực tế, có thể nói rằng Coca-Cola và Pepsi được tạo ra gần như cùng một thời điểm. Chính vì vậy, mọi cáo buộc sẽ dựa theo luật bằng sáng chế và bằng sáng chế của họ đã hết hạn từ… 100 năm trước. Thời điểm hiện tại, họ chỉ được bảo vệ chủ yếu thông qua luật bí mật kinh doanh. Cuộc chiến cola đã kết thúc từ lâu rồi và các bạn có thể không tin nhưng Coca-Cola và Pepsi đang ở cùng "phe" với nhau đấy!

Duni

Saturday, November 23, 2019

việc làm và lương

TRUYỆN CƯỜI TUYỂN DỤNG

Công ty nước ngoài nọ đăng báo tuyển nhân sự, có 3 người Việt Nam, Lào và Thái Lan đến dự tuyển. Sau khi qua các phần thi về chuyên môn cả ba đều đạt cả...
Đến lúc bàn về vấn đề tế nhị nhất là chuyện lương bổng.

Cha trưởng phòng tuyển dụng hỏi thằng Lào trước:
- Anh đề nghị mức lương của mình là bao nhiêu?
Nghĩ mình thân phận bọt bèo, bằng cấp loại giỏi nhưng nhà nghèo lại đang cần việc làm để mưu sinh, thằng Lào đề nghị mức lương mà nó cho rằng chắc chắn 2 thằng kia sẽ không thể chấp nhận được:
- Em chỉ xin 500 USD mỗi tháng thôi.

Đến lượt thằng Thái Lan. Nghĩ mình dù sao cũng đi du học ở Mẽo về, bằng cấp treo kín người khỏi phải mặc quần áo, tiếng Anh nói như Tây...Vì vậy, mức lương phải tương ứng với khả năng một chút, phải gấp đôi thằng Lào:
- Tôi đề nghị cho tôi hưởng mức lương 1.000 USD mỗi tháng.

Đến lượt thằng VN vào phòng. Hỏi về mức lương thằng Việt Nam không ngần ngại phang luôn:
- Bác cứ cho em 1.500 USD một tháng đi.
Cha trưởng phòng tuyển dụng mắt lồi ra:
- Anh chỉ có vài năm kinh nghiệm làm việc, bằng cấp không có, Tiếng Anh thì "phọt phẹt", anh nghĩ sao mà lại đòi mức lương cao nhất trong 3 người?

- Dạ, em tính thế này: Nếu được hưởng mức lương 1.500 USD mỗi tháng, em chỉ lấy 500 thôi, 500 gửi anh "uống nước", còn 500 em sẽ thuê thằng Lào nó làm.

-St-
#gocnhinmarketing

Thursday, November 21, 2019

ăn cắp

Một thanh niên nhìn thấy người thầy thời tiểu học của mình tại một đám cưới. Anh ta đến chào người thầy với tất cả sự kính trọng:

-Thầy có nhớ em không ạ?

Thầy giáo nói:

- Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào.

Người học trò nói: Em đã học lớp 3 của thầy hồi đó, em đã ăn cắp chiếc đồng hồ của một bạn trong lớp. Em chắc là thầy nhớ chuyện đó mà.

Một bạn trong lớp có một chiếc đồng hồ rất đẹp, vì vậy em đã ăn trộm nó. Bạn ấy khóc và méc với thầy có người lấy cắp đồng hồ của bạn. Thầy bảo cả lớp đứng cho thầy soát túi. Em nhận ra rằng hành động của mình trước sau sẽ bị phơi bày ra trước mặt tất cả các bạn. Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi.
Thầy đã bắt chúng em đứng quay mặt vào tường và nhắm mắt lại. Thầy soát từng chiếc túi, và khi lấy chiếc đồng hồ từ túi của em, thầy tiếp tục soát đến túi của bạn cuối cùng. Xong xuôi, thầy kêu chúng em mở mắt ra và thầy ngồi xuống ghế. Giây phút đó em thật sự lo sợ là thầy sẽ bêu tên em ra trước các bạn.

Thầy giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và đưa trả lại cho bạn ấy. Thầy đã không nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Thầy không nói với em một lời nào và cũng không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Em nghĩ Thầy đã cứu vớt cho danh dự của em ngày đó. Thầy không nhớ em sao? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa thầy? Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp cái đồng hồ và thầy không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên.

Người thầy đáp:
-Thầy không thể nào nhớ được ai đã lấy cắp cái đồng hồ ngày đó, bởi vì khi thầy soát túi các em, thầy cũng nhắm mắt!

Thầy nghĩ rằng việc lấy chiếc đồng hồ đó là một hành động nhất thời bồng bột của các em, thầy không muốn hành vi đó lưu lại trong trí nhớ của các em như một vết nhơ mà muốn đó như là một bài học để rút kinh nghiệm. Cho nên tốt nhất thầy không nên biết người đó là ai, và cũng không nên nhắc lại việc đó vì thầy tin rằng em nào đã lấy sẽ tự biết sửa đổi để trở thành người tốt hơn.

Giáo dục là làm cho con người biết hướng thiện, giáo dục không phải là sự trừng phạt!
Câu chuyện đúc kết lại bằng một bài học nhân văn : " Một người dẫn dắt phải biết VUN XỚI , chứ không phải là TRIỆT HẠ ! "

(st)

Wednesday, November 13, 2019

Tại sao chúng ta phải đọc sách?


-Trên tay chú là tấm biển lớp. Nếu muốn lấy nó, cháu phải làm gì?
-Dạ, cháu sẽ giơ ta ra với lấy nó.
-Nếu chú giơ nó lên cao, cháu sẽ làm gì?
-Dạ, cháu sẽ đứng lên một cái ghế, với lấy nó.
-Nếu chú để nó lên ngọn cây, cháu sẽ làm gì?
-Cháu sẽ lấy một cái sào, chọc vào nó.
-Giỏi lắm. Vậy nếu chú để nó về 2000 năm trước, cháu sẽ làm gì?
-Dạ, dạ, dạ...Cháu chưa biết làm gì!
********
-Ai biết, giơ tay chú xem?
(Cả trường suy nghĩ)
******
(Rồi cũng có một bạn giơ tay phát biểu)
-À, cháu biết cách rồi, phải mở sách ra, tìm thông tin về nó, đọc về nó ạ!
-Ồ tuyệt vời! Đây chính là thiên tài của buổi chiều ngày hôm nay! Đúng là chúng ta chỉ có thể biết về nó và chạm vào nó nhờ đọc sách. Thế thì rốt cuộc chúng ta đọc sách để làm gì nhỉ?
-Dạ, để có thể biết về về những thứ của 2000 năm trước.
-Tốt lắm! Vậy nếu không đọc sách, mà đọc mạng, xem Clip, xem truyền hình có được không?
-Được ạ!
-Thế tại sao chúng ta lại phải đọc sách, thay vì chọn mạng Internet?
(Cả trường lại im phăng phắc).
****************
Lúc này thì chú giải thích:
-Tại vì bán cầu não chúng ta chia làm 2, não bên trái xử lý chức năng thông tin, hình ảnh, não bên phải xử lý chức năng tưởng tượng. Càng mở mạng, xem clip hay xem tivi, tức là càng xem những cái cụ thể chúng ta càng phát huy chức năng của não trái.
Chỉ có đọc sách, chìm vào thế giới của những suy ngẫm chúng ta mới có thể phát huy chức năng của não phải. Tức là chúng ta sẽ tưởng tượng. Chúng ta sẽ bay bổng trong thế giới của những tưởng tượng.
Mà các cháu biết không, con người khác con vật ở chỗ, con người biết tưởng tượng, con vật thì không. Con người tạo ra một đời sống như ngày hôm nay, với rất nhiều những phát minh như ngày hôm nay suy cho cùng vì con người biết tưởng tượng. MẤT TƯỞNG TƯỢNG LÀ MẤT HẾT.
Vậy thì tại sao chúng ta phải đọc sách, các cháu hiểu rồi chứ?
Phan Đăng./
TB: Một buổi chia sẻ ngắn nhưng rất vui với các bạn học sinh ở trường THCS Thái Thịnh - Hà Nội. Cảm ơn các thầy cô ở trường Thái Thịnh, đặc biệt là anh hiệu trưởng Nguyễn Cao Cường đã đón tiếp rất nhiệt tình.

sức khỏe


Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố, tôi mới nhận ra nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, tôi đã là tỷ phú triệu đô!


Tiền vốn lớn nhất của bản thân là sức khỏe và trí tuệ, thế nên đừng lãng phí nó vô ích.

Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố, tôi mới nhận ra nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, tôi đã là tỷ phú triệu đô!
Chào tất cả mọi người. Hôm qua khi thực hiện kế hoạch cho năm mới của riêng mình, tôi đã đặt ra một mục tiêu, chính là mặc kệ công việc nhiều hay ít, tôi đều sẽ đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu.
Nguyên tắc cụ thể chính là phải ăn sáng trước khi ra khỏi nhà: nhất định phải ngủ đủ giấc mỗi ngày, không thức đêm, tập thể dục ít nhất 20 phút mỗi ngày.
Tôi hy vọng rằng mọi người đọc được bài viết này đều sẽ coi sức khỏe là mục tiêu đầu tiên được theo đuổi trong năm 2019 này.
Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố, tôi mới nhận ra nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, tôi đã là tỷ phú triệu đô! - Ảnh 1.
01
Hôm qua, tôi nhận được tin nhắn từ người bạn cùng lớp, báo rằng cậu bạn lớp trưởng lớp cấp ba của tôi ngày trước vừa mới mất. Cậu ấy bị xuất huyết não, đã nhập viện từ hai tháng trước và được đưa vào phòng ICU (Phòng chăm sóc chuyên sâu).
Trong ICU, muốn dùng máy thở, dung dịch dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc,... đều phải tốn hàng chục ngàn đô la. Tiền ở đó chỉ tiêu trong chớp mắt. Bác sĩ ở đó thậm chí còn nói rằng, bạn sống được bao lâu tùy thuộc vào số tiền mà bạn chuẩn bị được.
Để chữa trị cho bạn tôi, người nhà cậu ấy đã bán đi hai căn biệt thự mà cậu ấy đã mua, cũng như bán đi nhiều căn nhà ở quê để nộp tiền viện phí.
Nhưng cầm cự được 72 ngày, bán hết 2 căn nhà ở biệt thự, và tiêu hết hơn 2 tỷ đồng tiền mặt, cậu ấy vẫn ra đi, rời khỏi thế giới này.
Bạn tôi nói rằng, cho đến khi phải đối mặt với bệnh tật và cái chết, cậu ấy mới nhận ra sức khỏe của mình có bao nhiêu đắt đỏ: "Nếu ngôi nhà không còn, bạn có thể mua lại, nhưng nếu như sức khỏe bạn không còn, bạn không thể mua lại nó như ngôi nhà."
Đây là sự thực, dù khoa học công nghệ có phát triển đến cỡ nào đi nữa, dù bạn có nhiều tiền, cũng khó để mua lại được sức khỏe.
Ngày nay, có rất nhiều người luôn cho rằng nhà cửa, đất đai là bất động sản lớn nhất trong đời, họ làm việc cực lực chỉ để kiếm tiền mua nhà to.
Tuy nhiên, không ai từng nghĩ rằng thứ đắt giá nhất lại chính là sức khỏe. Đó là bất động sản lớn nhất của mọi người. Nếu bạn không quan tâm, có tiền cũng không dùng được.

02
"Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi mới nhận ra nếu tôi còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, bản thân tôi đã là triệu phú với số tiền 43 triệu USD."
Thực vậy, đây là lời cuối cùng mà người bạn đó đã tâm sự với tôi. Anh ta vì sự nghiệp đã tiêu hao rất nhiều sức khỏe của mình. Tuy có thể sắm nhà, sắm cửa, thay đổi cuộc sống, nhưng những thứ đó anh ta chưa kịp hưởng đã phải ra đi rồi.
Tôi đã xem một video, theo giá của một chợ đen chuyên buôn bán nội tạng cơ thể người ở Hoa Kỳ cách đây mười năm: Tim người có giá 997.700 đô la Mỹ, gan có giá 557.100 đô la Mỹ, một cặp thận có giá 262.900 đô la Mỹ. Một giác mạc có giá 24.400 đô la Mỹ. Mỗi gram tủy xương có thể bán với giá cao nhất là 23.000 đô la Mỹ. Nếu bạn tính toán ở mức giá cao nhất, tổng số tiền tất cả nội tạng trong cơ thể chúng ta có giá khoảng 43 triệu đô la.
Như vậy, nếu bạn không bị bệnh, không đau không ốm, bản thân bạn đã là một triệu phú rồi!
Nhưng bây giờ những người trẻ lại không hề quan tâm sức khỏe của họ đáng giá bao nhiêu.
Để tiện cho công việc, họ có thể ăn thức ăn nhanh mua ngoài đường, để có thể ngủ thêm một chút, họ có thể nướng trên giường hàng giờ và bỏ buổi tập thể dục...
Cách đây một thời gian, một nhân viên 25 tuổi ở một công ty công nghệ nổi tiếng đã chết, và nguyên nhân cái chết đột ngột của anh ta là do làm việc quá sức.
Người bạn của anh ta nói, chàng trai trẻ tuổi này là người rất xuất sắc, bạn càng tạo áp lực cho anh ta, anh ta lại càng trở nên lợi hại hơn.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta xin vào làm ở một công ty nổi tiếng với mức lương trên 50 triệu một tháng. Mỗi ngày, anh ta đều làm việc rất chăm chỉ, tăng ca và có khi làm từ tối đến sáng.
25 tuổi, với mức lương mới ra trường trên 50 triệu và hiện tại đã hơn 100 triệu, thậm chí còn tiến xa hơn nữa, đáng lẽ anh chàng thanh niên trẻ tuổi này phải có tương lai rất tươi sáng, nhưng hoàn toàn ngược lại.
Khi bạn còn trẻ, bạn có thể làm gì cho cả đời?
Đó là phát triển một thói quen tốt, bỏ chế độ ăn kiêng và tập thể dục đều đặn mỗi tuần.
Nó không chỉ cho phép bạn tiếp tục nắm giữ hàng triệu tài sản khác mà còn giúp bạn giảm các chi tiêu không cần thiết.
Khi bạn thoát khỏi ham muốn, bạn có thể nhận ra, để xem điện thoại di động trong một thời gian dài, để tận hưởng niềm vui, ăn thức ăn nhanh đầy dầu mỡ, vì để đổi lấy thú vui nhất thời này mà đổi lấy những mất mát to lớn về sau, quả thật rất không đáng.
Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố, tôi mới nhận ra nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, tôi đã là tỷ phú triệu đô! - Ảnh 3.
03
Tháng trước, công ty tôi cho toàn thể nhân viên kiểm tra sức khỏe.
Sau đợt đó, mọi người đều bất ngờ vì trong số những người bị bệnh, có một thực tập sinh được phát hiện ra đã mắc bệnh tiểu đường.
Thực tập sinh này còn chưa tới 20 tuổi, cũng chưa tốt nghiệp.
Bất cứ ai cũng hiểu, bệnh tiểu đường hiện nay vẫn chưa có thuốc trị và phải kiểm soát bệnh bằng thuốc. Nếu lượng đường trong máu không được kiểm soát tốt, nó rất dễ dẫn đến các biến chứng khác.
Theo Tổ chức y tế Thế giới, lối sống của một người chiếm đến 60% nguyên nhân duy trì sức khỏe. Nếu lối sống của một người không lành mạnh, ngay cả khi cha mẹ anh ta có sức khỏe tốt, anh ta vẫn dễ dàng mắc các bệnh khác nhau.
Thế nên đừng ỷ lại vào tuổi tác, cũng đừng lãng phí sức khỏe tùy tiện, dù là vì ước mơ, cũng nên biết cách sử dụng sức khỏe một cách khoa học.
Các cô gái là những người rất cố gắng, và có thể chịu cực chịu khổ. Bởi vì ngoài việc kiếm tiền lo cho sự nghiệp, gia đình, họ còn có quá nhiều vấn đề cá nhân cần tiêu tiền, như mỹ phẩm, son môi, quần áo, túi xách... Hầu như người phụ nữ nào cũng đều thích mua sắm, và đó đã là thiên tính của những người phụ nữ rồi.
Họ có thể vì thích một chiếc túi hay bộ đồ nào đó mà cố gắng tăng ca kiếm thêm tiền hoa hồng. Nhưng điều đó rất dễ dẫn đến sức khỏe sa sút, tổn thương thắt lưng hay lao lực.
Bạn nên nhớ: "Vào thời điểm quan trọng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, bạn sẽ thấy bất kỳ thời gian tăng ca nào, bất kỳ áp lực nào, bất kỳ mong muốn nào, cũng không quý trọng bằng sức khỏe của bạn."
Nếu giết người là phạm tội, vậy việc bạn tự hủy hoại bản thân mình mỗi ngày chẳng khác nào đang phạm tội?
Nằm viện 72 ngày, bán cả 2 căn biệt thự ở trung tâm thành phố, tôi mới nhận ra nếu còn khỏe mạnh, dù chỉ với hai bàn tay trắng, tôi đã là tỷ phú triệu đô! - Ảnh 4.
04
Mỗi lần tôi nói về chủ đề sức khỏe, nhiều người sẽ cho rằng điều đó chỉ có người lớn tuổi cần chú ý. Trên thực tế, nỗ lực cũng có mối quan hệ chặt chẽ với sức khỏe.
Ở câu lạc bộ những người thích đọc sách, tôi đã gặp một người đàn ông, nhìn anh ta còn rất điển trai và lịch lãm, chỉ tầm ngoài 30 tuổi một chút, nhưng tôi thật sự kinh ngạc khi được biết, hóa ra chú ấy đã 52 tuổi rồi.
Vậy tôi hỏi bạn nhé, bạn muốn được như chú ấy, lớn tuổi mà vẫn mạnh khỏe, phong độ. Hay muốn như những người bình thường khác, uống thuốc và sống tuổi già mệt mỏi, bệnh tật?
Cuộc sống của bạn thế nào tùy thuộc vào mức độ hành động của bạn.
Tuy nhiên, ngoài việc ăn uống điều độ, cần tập thể dục có chừng mực, tránh tập quá mức, gây tổn thương cho cơ khớp, cũng tránh lười quá mức, khiến cơ thể thiếu sức sống.
Nhớ nhé, năm 2019 rồi, hãy lấy "sức khỏe" làm mục tiêu cho bản thân và xin chúc các bạn có một cơ thể luôn khỏe mạnh.
Theo Thiên Tuyết
Theo Trí thức trẻ

Monday, November 11, 2019

Thái độ đối với tiền bạc sẽ quyết định độ cao cuộc đời bạn

Đúng vậy, thái độ của bạn đối với tiền bạc sẽ quyết định độ cao cuộc đời bạn. Sử dụng "tiền nhàn rỗi" ra sao sẽ trực tiếp quyết định bạn có bao nhiêu tài sản trong tương lai

Thursday, November 7, 2019

cạnh tranh trong kinh doanh

Bài học kinh doanh cuối tuần
1 .Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

2. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?” Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó thò vô chỉ để moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

3. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

4. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!

Wednesday, November 6, 2019

ví dụ về công bằng

Một giáo sư kinh tế ở một trường đại học cho biết ông chưa từng đánh rớt sinh viên nào, nhưng đã từng đánh rớt hết cả một lớp học.

Vì học sinh lớp này kiên quyết cho rằng, một xã hội có hình thái tổ chức hoàn hảo là một xã hội không ai giàu và cũng không ai nghèo, và đó là một xã hội tuyệt vời.

Thế là vị giáo sư nói:

-“Được rồi, vậy lớp mình sẽ tiến hành một thí nghiệm về điều đó.

Từ nay, tất cả các điểm sẽ được cộng lại và chia đều ra, mọi người sẽ nhận được điểm như nhau, vì thế không ai bị rớt và cũng không ai được điểm A cả.”

Sau bài thi đầu tiên, mức điểm trung bình cho cả lớp là B. Những sinh viên siêng năng rất buồn, còn những sinh viên lười biếng thì rất mừng

Qua bài thi thứ hai, điểm trung bình cho cả lớp là D! Không ai vui cả. Vì những sinh viên lười thậm chí còn lười hơn, còn những sinh viên chăm chỉ thì quyết định rằng họ cũng chỉ nên học ít thôi.

Đến bài thi thứ ba, điểm trung bình là F. Mức điểm không hề tăng lên, mà còn nổ ra các cuộc cãi vã, nghi ngờ, buộc tội nhau. Mọi người đều khó chịu và tức giận, tất cả mọi người không ai còn muốn học để người khác có lợi.

Bài cuối cùng, tất cả đều rớt, khiến ai cũng ngỡ ngàng …

Giáo sư đã nói với họ rằng:

-“Thông qua kết quả những bài kiểm tra thì các bạn có thể dễ dàng thấy được rằng, kiểu xã hội công bằng mà các bạn đang mong muốn rất khó thành hiện thực, vì dù ý tưởng rất hấp dẫn, nhưng khi đưa vào thực hành thì chẳng ai có động lực muốn làm việc nữa.”

Cuối cùng ông kết luận :

-Bạn không thể làm người nghèo giàu lên bằng cách khiến người giàu nghèo đi.

-Người không làm gì mà vẫn được hưởng, trong khi người phải làm thì lại không được hưởng cái gì.

-Chính phủ cho free ai cái gì, thì phải lấy thứ đó từ người khác.

-Khi một nửa nhân loại thấy rằng họ không cần làm gì vì sẽ có người khác làm cho, còn một nửa kia thì nghĩ rằng họ có làm kiệt xác cũng chẳng ích gì vì sẽ bị kẻ khác chiếm mất. Thì đó chính là khởi đầu cho sự kết thúc của mọi xã hội !

Tác giả: khuyết danh
Nguồn : sưu tầm

phong thủy

Triệu Tử Hào làm ăn kinh doanh rất phát đạt. Anh quyết định mua một mảnh đất rộng ở ngoại ô, xây một biệt thự, bên trong có vườn, ao cá rất đẹp.

Sau nhà còn có một cây vải cổ thụ trăm tuổi. Sở dĩ vì nhắm đến cây vải mà Triệu mới mua mảnh đất này vì vợ anh thích ăn vải.

Khi sửa sang nhà cửa, bạn bè khuyên anh tìm một thầy phong thủy về xem giúp để tránh phạm phải những điều kiêng kỵ.

Triệu tự lái xe đến Hồng Kông mời một đại sư họ Tào, đã có hơn 30 năm kinh nghiệm, rất có tiếng trong giới phong thủy.

Triệu lái xe đưa thầy phong thủy về biệt thự nhà mình.

Trên đường đi, gặp bất cứ xe nào muốn vượt, anh đều nhường.

Vị đại sư cười nói: "Ông chủ Triệu lái xe thật chậm rãi."

Triệu đáp: "Những người vượt phần lớn đều là đang có chuyện gấp, không nên cản trở, làm mất thời gian của họ"

Xe về đến thị trấn, một đứa trẻ đang vừa cười vừa từ trong ngõ nhỏ chạy thẳng ra đường.

Triệu vội phanh xe tránh, đứa trẻ cười tít mắt chạy qua, anh vẫn chưa đi tiếp mà ngó vào trong ngõ, dường như đang đợi điều gì. Một lát sau, lại có một đứa trẻ khác chạy ra, đuổi theo đứa trẻ lúc trước đã đi khá xa.

Tào hỏi: "Sao anh biết phía sau vẫn còn một đứa trẻ nữa?"

Triệu: "Trẻ nhỏ đều thích chơi trò đuổi bắt, nếu chỉ chơi một mình, đứa trẻ chẳng thể cười vui như thế được."

Vị đại sư giơ ngón tay cái ra trước mặt khách hàng của mình, tỏ ý tán dương: "Có tâm".

Đến biệt thự, vừa xuống xe, vài con chim bất giác bay từ sân sau ra phía trước. Nhìn thấy vậy, Triệu liền dừng xe trước cổng và nói với Tào: “Phiền đại sự đợi ở đây một lát"

"Có chuyện gì vậy?" – Tào lại một lần nữa ngạc nhiên.

"Sau vườn chắc chắn là có trẻ con đang hái trộm vải, bây giờ mà chúng ta vào, chúng sẽ hoảng sợ, không may rơi từ trên cây xuống đất sẽ rất nguy hiểm", Triệu cười đáp.

Tào trầm ngâm giây lát, nói: "Phong thủy nhà anh không cần phải xem nữa."

Lần này, đến lượt Triệu ngạc nhiên: "Đại sư, sao ông lại nói như vậy?", "Những nơi có anh ở đều là những nơi có phong thủy tốt cả rồi" - Tào đại sư đáp.

NHÂN KIỆT ĐỊA LINH, PHONG THỦY TỐT NHẤT ĐỜI NGƯỜI CHÍNH LÀ TÂM CỦA MỖI NGƯỜI.

Con người nếu có tâm, có phúc, sống tại nơi có phong thủy xấu rồi cũng sẽ có ngày chuyển thành đẹp. Ngược lại, nếu sống tại nơi có thế phong thủy đẹp, thế đó rồi cũng sẽ tự bị phá vỡ.

Không phải cứ ở nơi có phong thủy tốt, cuộc sống của chúng ta khắc sẽ thuận lợi viên mãn. Phong thủy tốt hay xấu phụ thuộc vào tấm lòng, vào tâm đức, phúc phận của con người. Chúng ta cần không ngừng tu dưỡng mỗi ngày.

Tu dưỡng để sống thiện lương, tu dưỡng để sống hiếu thuận, đặt mình ở vị trí thấp hơn người khác để thấu hiểu, bao dung và cảm thông, tu dưỡng để biết đủ, hài lòng với những gì mình có, không tham sân si, không oán trách, thuận theo lẽ tự nhiên...

Bất cứ ai, một khi trong lòng đã tiếp nhận niềm vui, an lạc của người khác, biết nghĩ cho người khác thì người có lợi, không chỉ là người khác mà còn bao gồm cả bản thân chúng ta.

——

Hãy để lại biểu cảm để tôi biết bạn đã đọc. Bạn có thể chia sẻ, mời bạn bè nếu muốn.

St

tình bạn

Chuyện ngụ ngôn

Chạng vạng tối, một con dê đang chơi đùa một mình trên sườn đồi, đột nhiên bên trong lùm cây xuất hiện một con sói lao tới muốn ăn thịt dê. Dê sợ quá nhảy dựng lên, dốc sức liều mạng dùng sừng chống cự, cũng kêu lớn tiếng cầu cứu đồng loại.
Trâu ở trong bụi cây, nhìn ra nơi có tiếng kêu cứu, phát hiện đó là sói, liền chạy đi mất dạng.

Ngựa cúi đầu xem xét, phát hiện đó là sói, cũng ba chân bốn cẳng lao đi không để lại chút tăm hơi.
Heo đi ngang qua, phát hiện đó là sói, vội lao mình xuống dốc núi thoát thân nhanh chóng.

Thỏ nghe tiếng kêu cứu, cũng phóng vút đi như một mũi tên.
Chó ở dưới núi nghe tiếng dê kêu cứu, vội vàng phóng lên núi, thoáng chốc đã cắn một phát vào cổ sói. Sói đau quá kêu rú lên, thừa dịp chó đang thở, vội vàng chạy trốn mất.
Về đến nhà, bạn bè đều đã tụ tập đầy đủ…
Trâu nói: “Sao bạn không gọi cho tôi? Sừng của tôi có thể khoét thủng ruột sói ra ấy chứ!”.
Ngựa nói: “Sao bạn không gọi tôi? Chân của tôi có thể đá nát đầu sói”.

Lừa nói: “Vậy sao bạn không gọi cho tôi? Tôi chỉ gầm một tiếng, là dọa sói sợ mất mật”.
Heo nói: “Sao bạn không gọi tôi? Tôi dùng mõm ủi một cái, là nó sẽ rơi ngay xuống núi”.
Thỏ nói: “Vậy sao bạn không gọi cho tôi? Tôi chạy trốn nhanh, nhưng có thể đưa tin cầu cứu”.
Trong đám ồn ào náo nhiệt này, chỉ duy nhất không có tiếng của chó.

👉Tình bạn thực sự, không cần phải hoa ngôn xảo ngữ, mà là tại thời điểm then chốt nhất có thể đưa tay ra với bạn.
Những người cả ngày bên cạnh bạn, cho bạn một chút niềm vui, nhưng lại không nhất định là bạn bè chân chính.

Những người trông như không quá thân thiết, nhưng mọi thời khắc đều chú ý đến bạn, trong lúc bạn vui vẻ, không đi tâng bốc bạn, trong lúc bạn cần giúp đỡ thì lặng lẽ đến bên bạn, quan tâm tới bạn. Đây mới là bạn bè thực sự.”

Bạn bè thực sự chính là đưa tay ra vào những lúc cần nhau nhất
______
Lượm dọc đường.

các nội dung cần đăng

Các nội dung cần đăng cho Grac
- So sánh thu tiền nước, tiền điện và tiền rác
- Grac và đô thị thông minh
- GRAC Phần mềm quản lý dành cho UBND cấp Quận Huyện
- GRAC phần mềm phân loại rác tốt nhất
- Quản lý rác thải thời cách mạng công nghiệp 4.0
- ubnd quận và Phường quản lý rác thải bằng phần mềm Grac

Tuesday, October 29, 2019

Bí mật 'bán hàng' xuất sắc

Nhu cầu 1: An toàn
Bất cứ chuyên gia marketing hay người làm nội dung nào muốn tìm ra điều khát khao hay chân dung khách hàng đều không thể bỏ qua nhu cầu này. Một tình huống đơn giản trong cuộc sống, bất kỳ người lạ nào tiến đến gần người phụ nữ ngoài vùng bảo vệ đều khiến họ cảm thấy bị bị đe dọa. Hệ thống tư duy số một của não người gồm an toàn, trực giác, tư duy sống còn được kích hoạt trong các tình huống này.
Trong kinh doanh điều tương tự cũng xảy ra, khách hàng luôn mong muốn có được sự an toàn. Đó là lý do vì sao các doanh nghiệp thường đưa ra các thông tin bảo chứng về vật lý, tem chứng nhận, giấy đảm bảo. Ví dụ khách du lịch thường đặt phòng qua các trang web hay hãng uy tín cũng xuất phát từ nhu cầu an toàn để tránh lừa đảo, mất tiền.
Với những sản phẩm vô hình như clip Youtube của 1977 Vlog, yếu tố an toàn khó được chứng nhận về giấy tờ tuy nhiên cũng có thể xác định dựa vào một số yếu tố nội dung. Cách lựa chọn nội dung dựa trên tác phẩm văn học chính thống lồng ghép thêm tình tiết hài hước cập nhật thông tin thời sự đem lại cảm giác an toàn, quen thuộc với người xem bởi ai cũng đã từng được học hay nghe qua.
Bí mật bán hàng xuất sắc đằng sau hiện tượng thành công 1977 Vlog: Bất kỳ ai làm sales hay kinh doanh đều nên học hỏi - Ảnh 2.
Nhu cầu 2: Đa dạng
Sự đa dạng được cô đọng đơn giản là những điều khiến mọi người bất ngờ trong cuộc sống. Bất kỳ ai cũng trở nên nhanh chóng nhàm chán với những hành động hay nội dung lặp đ lặp lại. Theo đó, đây là nhu cầu lớn nhất của khách hàng. Họ mong muốn sản phẩm dịch vụ luôn phải đổi mới, sáng tạo, đem đến bất ngờ.
Trường hợp của 1977 Vlog đáp ứng khá ổn nhu cầu đa dạng của người xem. Trong khi người xem bắt đầu bội thực với những nội dung có phần giống nhau từ review đồ ăn, review phim hay làm đồ ăn khổng lồ, các clip của nhóm Youtuber này mang làn gió mới khi "chế biến" lại nội dung văn học theo hướng thời đại và gần gũi. Người xem còn bất ngờ khi nội dung clip còn liên hệ nhân vật văn học Việt Nam với vũ trụ siêu anh hùng Marvel.
Bí mật bán hàng xuất sắc đằng sau hiện tượng thành công 1977 Vlog: Bất kỳ ai làm sales hay kinh doanh đều nên học hỏi - Ảnh 3.
Nhu cầu 3: Được yêu thương và thuộc về một nhóm nào đó
Trải nghiệm khách hàng là yếu tố quan trọng bậc nhất quyết định đến độ gắn kết của họ với thương hiệu. Trong lĩnh vực khách sạn, những chi tiết nhỏ như từ lễ tân đến bảo vệ cúi gập người và chào hỏi nhớ tên khách lưu trú là những điều khiến họ cảm nhận được yêu thương, trân trọng. Thái Phạm cũng chia sẻ thêm trải nghiệm khá thú vị tại một resort có: Lần 1 anh đến được khách sạn chuẩn bị chuối, cam, chôm chôm và anh ăn hết chôm chôm. Lần thứ 2 dịch vụ này được cá nhân hóa đến mức resort chỉ chuẩn bị đúng loại quả ưu thích của anh.
Con người luôn có nhu cầu được yêu và thuộc vào nhóm nào đó từ việc thuộc về  gia đình, dòng tộc, họ hàng, công ty hay một tổ chức cộng đồng. Áp dụng trong trường hợp này các doanh nghiệp thường cho khách hàng tấm huy chương, ghi nhận, đóng góp với cộng đồng, trân trọng họ. Nếu khai thác được điểm này, sẽ có được khách hàng cũng như được họ tin, yêu mua sản phẩm. Thông thường một người khi đã yêu một sản phẩm thương hiệu thì sẽ yêu bằng cả trái tim. Chỉ có 2 trường hợp con người ghét một thứ: Lý do 1 sản phẩm đó đã từng được yêu cuồng nhiệt; Lý do thứ 2 là đã trót yêu sản phẩm cạnh tranh của nó.
Nếu lật lại trường hợp 1977 Vlog thì dễ thấy đã tạo thỏa mãn được nhu cầu được yêu, trân trọng với những người yêu văn học Việt Nam. Nhóm thứ 2 cũng cảm thấy gắn kết với nội dung các clip này là fan của phim Marvel. Nhóm cuối cùng là những người thường xuyên cập nhật những thông tin nóng, trào lưu trên mạng xã hội. Việc 1977 Vlog tạo ra những thông điệp có thể giúp người xem của từng nhóm đạt được sự công nhận, từ đó khiến mọi người cảm thấy mình là trong cuộc của một chủ đề nói chuyện hay thảo luận.
Nhu cầu 4: Ghi nhận
Các doanh nghiệp thường đáp ứng nhu cầu ghi nhận của một khách hàng bằng các chương trình khách hàng thân thiết. Ví dụ Thái Phạm tiết lộ chương trình Bông Sen Vàng chiếm 70% lượng khách đi máy bay của Vietnam Airlines. Tương tự các người làm nội dung trên Facebook thường sử dụng huy hiệu Fan cứng để ghi nhận đóng góp của người xem, theo dõi. Hiện Fanpage của 1977 Vlog đã có 340.000 lượt like, trong thời gian tới không loại trừ trường hợp sẽ có những tương tác mang tính ghi nhận với người xem.
Bí mật bán hàng xuất sắc đằng sau hiện tượng thành công 1977 Vlog: Bất kỳ ai làm sales hay kinh doanh đều nên học hỏi - Ảnh 4.
Nhu cầu 5: Phát triển
Phát triển là nhu cầu lớn nhất của khách hàng, con người nói chung. Không ai muốn dừng một chỗ hay mọi thứ đứng yên một chỗ. Khách hàng cũng muốn doanh nghiệp phát triển để từ đó nâng họ lên. Họ muốn những thứ đổi mới không quá thường xuyên nhưng thấy phát triển đi lên cùng xã hội. Nếu bạn không làm được thì mất đi khách hàng. Đó là lý do doanh nghiệp luôn có sản phẩm đổi mới, sáng tạo để đáp ứng nhu cầu đi lên của khách hàng. Với các youtuber sau một thời gian nổi nhưng nội dung bắt đầu đi vào ngõ cụt, lặp lại hay phát triển thì lượng người xem hay ủng hộ bắt đầu sụt giảm. Trường hợp với 1977 Vlog dù chỉ 4 clip nhưng người xem tăng nhanh chóng vì nội dung có sự phát triển và tạo ra được mong đợi đổi mới dài kỳ khi gắn kho tàng văn học và điện ảnh.
 Nhu cầu 6: Cho đi
Nhu cầu cao nhất của con người nói chung cũng như khách hàng là cho đi. Đó có thể là kiến thức, giá trị với người khác hay những hoạt động ý nghĩa về bảo vệ môi trường, cộng đồng. Hay họ cũng có nhu cầu cho đi những gì mình biết, truyền cảm hứng cho người khác.
Với những người làm nội dung 1977 Vlog trong 1 lần phỏng vấn chia sẻ mong muốn mang lại những giá trị tích cực, nhân văn. Từ đây người xem của họ cũng được thừa hưởng và cho đi giá trị này khi chia sẻ nội dung. Đây cũng có thể xem là cách thỏa mãn nhu cầu cao nhất của khách hàng là độc giả xem clip.