Wednesday, June 17, 2015

GẦN MỰC THÌ ĐEN GẦN ĐÈN THÌ RẠNG

Đây là câu chuyện về người tài xế của Lý Gia Thành, tỷ phú Hong Kong. Ông tài xế này sau 30 năm lái xe cho Lý Gia Thành cũng đến tuổi nghỉ hưu. Lý Gia thấy vậy liền ngỏ ý tặng cho ông số tiền 2 triệu đô Hong Kong (khoảng 280 ngàn $) làm tiền dưỡng già.
Tài xế liền từ chối và nói rằng bản thân mình đã để dành được 20 triệu đô Hong Kong từ khi lái xe cho Lý Gia.
Lý Gia Thành thấy lạ liền hỏi; mỗi tháng lương của lái xe khoảng 6000 đô HK vậy làm sao trong 30 năm lại có 20 triệu đô HK?
Ông tài xế trả lời: mỗi lần nghe ông nói chuyện qua điện thoại muốn mua mảnh đất nào hay cổ phiếu nào sắp lên giá là tôi liền ghi chép và lấy tiền tiết kiệm mua một ít. Bây giờ tính ra số tài sản đó cũng được 20 triệu đô rồi.
3 bài học rút ra từ câu chuyện trên của người sưu tầm:
Câu chuyện cho ta thấy một đạo lý là đi với tỉ phú sẽ có cơ hội trở thành triệu phú. Một cọng cỏ cũng chỉ là một cọng cỏ nhưng khi cột với bắp cải thì nó cùng giá tiền với bắp cải. Hay dùng để buộc cua thì nó cũng cùng giá tiền với con cua.
+ Cho nên con người khi ra đời quan trọng là gặp được người thầy tốt. Khi đi làm gặp được sư phụ tốt, khi ra ngoài gặp được bạn tốt và khi kết hôn gặp được người bạn đời tốt.
+ Trong cuộc sống việc bất hạnh nhất là: Gặp những người tiêu cực không muốn cầu tiến, không có tầm nhìn xa. Làm bạn với những người như vậy sẽ làm cho cuộc sống trở nên tầm thường, u ám.
Có câu: Thu nhập của bạn bằng trung bình của 5 người bạn thân nhất của bạn!
-ST-

sự tự tin

Câu chuyện: SỰ TỰ TIN
Nếu không tự tin đối đầu với thử thách thì chúng ta chẳng biết khả năng của mình đến đâu và cũng khó vươn tới đỉnh điểm của thành công.
Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi học môn Toán với thầy Peter. Vừa vào lớp, thầy cho cả lớp làm bài kiểm tra đầu năm.
Cả lớp ngạc nhiên khi thầy phát cho chúng tôi ba loại đề khác nhau rồi nói:
- Đề thứ nhất gồm những câu hỏi vừa dễ và khó, nếu làm hết các em sẽ được 10 điểm.
- Đề thứ hai có số điểm cao nhất là 8 với những câu hỏi tương đối dễ.
- Đề thứ 3 có số điểm tối đa là 6 với những câu hỏi rất dễ
Các em được quyền chọn đề cho mình.
Thầy chỉ cho làm bài trong 15 phút nên tôi đã chọn đề thứ 2 cho chắc ăn. Không chỉ tôi mà các bạn cùng lớp cũng thế, chẳng có ai chọn đề thứ nhất cả.
Một tuần sau, thầy Peter trả bài kiểm tra. Cả lớp lại càng ngạc nhiên hơn khi biết ai chọn đề nào thì được tổng số điểm của đề đó, bất kể làm đúng hay sai. Lớp trưởng hỏi thầy: 
- Thưa thầy tại sao lại như thế? 
Thầy cười rồi nghiêm nghị trả lời: 
- Với bài kiểm tra này, thầy chỉ muốn thử thách sự tự tin của lớp mình. Ai trong số các em cũng mơ ước đạt được điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ ấy thành sự thật.
Bài kiểm tra kỳ lạ ấy của thầy Peter đã dạy chúng tôi một bài học: “Có những việc thoạt nhìn tưởng như rất khó khăn nên dễ làm cho chúng ta rút lui ngay từ phút đầu tiên. Nhưng nếu không tự tin đối đầu với thử thách thì chúng ta chẳng biết khả năng của mình đến đâu và cũng khó vươn tới đỉnh điểm của thành công.” Điểm số mà mỗi chúng ta đạt được trong cuộc đời không phải được quyết định bởi chúng ta trả lời đúng hay sai bao nhiêu câu hỏi mà nó được quyết định bởi ta đã dám lựa chọn điểm số nào cho cuộc đời mình.
-----ST-------

chặt cây nào

Nguyên nhân thất bại của rất nhiều người: Hai cái cây, bạn sẽ chặt cây nào?
Thầy hỏi: “Nếu các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc cây to, một gốc cây nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?”
Câu hỏi vừa ra, tất cả học sinh đều nói: “Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi.”
Thầy cười cười, nói: “Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường, mà gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông, bây giờ các em sẽ chặt cây nào?”
Chúng tôi nghĩ, cây thông tương đối trân quý, nên trả lời: “Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!” 
Thầy mang theo nụ cười không đổi nhìn chúng tôi, hỏi: “Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?”
Chúng tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền nói: “Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!”
Ánh mắt thầy lóe lên, chúng tôi đoán là thầy sẽ thêm điều kiện nữa, quả nhiên, thầy nói: “Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các em sẽ chặt gốc nào?”
Tuy không hiểu nổi trong hồ lô của thầy bán thuốc gì, chúng tôi vẫn từ điều kiện của thầy mà suy nghĩ, nói: “Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!”
Sau đó thầy liền hỏi: “Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?”
Chúng tôi dứt khoát không suy nghĩ kết luận của thầy là gì nữa, liền nói: “Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!”
Thầy không để chúng tôi thở, hỏi: “Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?”
Cuối cùng, có người hỏi: “Thầy ơi! Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?”
Thầy thu hồi nụ cười, nói: “Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương; muốn làm hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông. Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?!”
Một người, chỉ khi trong nội tâm đã có mục tiêu từ trước, thì lúc làm việc mới không bị đủ loại điều kiện và hiện tượng bên ngoài mê hoặc. Mục tiêu của bạn đã rõ ràng sao? Tư tưởng thông suốt, mới có thể kiên trì.
Theo Tri thức trẻ

Truyền thông hiệu quả

Thane Chiquinho Scarpa, là một trong những người giàu có và quyền lực nhất Brazil, tuyên bố rằng ông muốn chôn chiếc Bentley trị giá 1 triệu đôla của ông để ông ấy có thể dùng nó sau khi chết. Chuyện đó đã tạo ra một cơn bão trong báo chí và dư luận. Rất nhiều người chỉ trích ông, vì lẽ ra ông có thể quyên nó cho các tổ chức từ thiện, thay vì lãng phí nó như thế. Nhiều người chửi ông ngu xuẩn và chỉ muốn khoe khoang chơi trội.
Đến ngày "tang lễ", hàng loạt các đại diện báo chí truyền thông và người dân đã đổ dồn đến để với thái độ thù địch. Khi chiếc xe từ từ lăn xuống huyệt, ông bắt đầu khóc, cho tạm dừng tang lễ, và ông phát biểu trước tất cả mọi người:
"Mọi người lên án tôi vì tôi muốn chôn một chiếc Bentley trị giá 1 triệu đô. Thực tế, hầu hết mọi người còn chôn những thứ giá trị hơn chiếc xe này nhiều. Họ chôn những trái tim, những lá gan, những lá phổi, những đôi mắt, những quả thận... Đó mới là lãng phí. 
Có rất nhiều người đang cần được cấy ghép, còn bạn lại chôn những cơ quan khỏe mạnh của bạn trong khi chúng có thể cứu được rất nhiều mạng người. Đó mới chính là sự lãng phí lớn nhất trên thế giới. Chiếc xe của tôi chẳng thể so sánh được với điều đó.
Không có sự giàu có nào hơn hiến tặng một cơ quan để cứu lấy một mạng người!"
Và ông đồng thời khởi động chiến dịch quốc gia Brazil, tạm gọi là "Tuần hiến tặng cơ quan", nhằm khuyến khích mọi người tham gia đăng ký hiến tặng cơ quan sau khi chết.
Trong tấm ảnh cuối cùng, ông đứng trước các biểu ngữ: "Thật ngớ ngẩn khi đem chôn một thứ còn giá trị hơn cả một chiếc Bentley: một cơ quan khỏe mạnh.", trong khi cầm trong tay một tấm bảng ghi là: "Tôi là một người tình nguyện hiến tặng cơ quan. Còn bạn?"
---ST---
----------------------------

Friday, June 12, 2015

Người thắng cuộc họ không làm những việc khác biệt, họ chỉ làm việc theo những cách khác biệt.

Sưu tầm từ trên mạng
“You can’t change the beginning, but you can change the ending.”


Đó là một trong những câu mà mình thích nhất khi tham dự hội thảo “MỤC TIÊU CHO CUỘC SỐNG- LỰA CHỌN HƯỚNG ĐI CHO SỰ NGHIỆP CỦA BẠN”. Mình không thể quay ngược thời gian lại để mình thay đổi những gì mình đã làm, nhưng mình có thể thay đổi từ bây giờ để có được một kết quả tốt hơn. Giống như việc chọn sai ngành, nghề theo học với một bạn sinh viên là chuyện chẳng phải là hiếm hoi gì, nhưng khi biết được rồi thì người đó có dám thay đổi để có kết quả tốt hơn không? Thường ai cũng tiếc cái thời gian mà họ đã bỏ ra! Không thể học lại, nhưng bạn có thể học tiếp. Không đi tiếp con đường cũ, bạn có thể rẻ sang hướng khác và đương nhiên, đích đến của bạn cũng sẽ khác. “Bạn không thể thay đổi điểm xuất phát, nhưng bạn có thể thay đổi đích đến của mình”

Mình rất thích những câu chuyện, bài học kinh nghiệm nho nhỏ mà diễn giả - Paul Wong, giám đốc huấn luyện bán hàng và dịch vụ khác hàng của HSBC – và những anh chị đi trước chia sẻ. Giúp mình định hướng tốt hơn trong suy nghĩ.

“Winners don’t do different things, they do things differently”.

Câu chuyện về người tài xế taxi tên Mike làm mình thấy thú vị nhất. Khi một ông khách từ sân bay ra, gọi một chiếc taxi. Chiếc taxi chạy đến, một anh chàng tài xế ăn mặc tươm tất bước ra và đi đến chổ người khách đưa cho ông ấy danh thiếp có ghi “Taking people to the secure destination as fast as possible is my mission” (sứ mệnh của tôi là đưa mọi người đến đích an toàn càng nhanh càng tốt)rồi nhanh tay giúp ông khách mang hành lý vào xe. Ông khách bất ngờ vì lần đầu tiên ông gặp một anh tài xế taxi làm điều này. Khi bước vào xe ông khác rất ngạc nhiên vì trong xe rất sạch sẻ và ngăn nắp. Trên đường đi, anh tài xế hỏi “would you like some tea or coffee?” (ông có muốn dùng ít trà hay cà phê không?) ông khách tưởng anh ta hỏi đùa nên nói “do you have Coca?” (anh có coca không?). Anh tài xế lấy trong thùng đá để băng trước lon coca lạnh đưa cho ông khách! Chưa hết ngạc nhiên vì điều này thì ông khách lại tiếp tục bị ngạc nhiên khi anh tài xế hỏi ông ta là “what music do you like?” (ông thích thể loại nhạc gì?) và đưa cho ông ấy danh sách các thể loại nhạc và bài hát để lựa chọn. Xong, anh tài xế lại hỏi “Do you want me to tell you about the beautiful places in the city or you prefer to have a silent journey?” (ông có muốn nghe tôi kể những danh lam thắng cảnh ở thành phố này hay ông thích được yên tĩnh trên chuyến đi?) Ông khách từ sự ngạc nhiên này đến bất ngờ khác với sự phục vụ ân cần của anh taxi. Ông ấy mới hỏi “Did you do the same with clients before?” (với những người khách trước đây anh cũng phục vụ như vậy hả?) Anh tài xế mới trả lời “Yes, it started 2 years ago” (đúng rồi, bắt đầu cách đây 2 năm) và kể vì sao anh ta làm như vậy. Trước đây anh ta cũng như những đồng nghiệp khác: làm công việc lái taxi hàng ngày, và vẫn thường than vản vì nhàm chán. Đến ngày kia anh ta mới nghe được câu chuyện về con vịt và con đại bàng trên radio. Con vịt do không thể bay cao, bay xa nên suốt ngày chỉ biết kêu những tiếng “quạt quạt quạt” mà chẳng làm nên tích sự gì. Còn con đại bàng, với đôi cánh dài và khỏe, nó có thể bay đủ cao và xa đến khi tìm được con mồi và chỉ cần lao xuống chọp ấy. Và anh ta quyết định thay đổi kể từ đó. Không phàn nàn về công việc và từng bước làm tốt nhất có thể. Dần dần taxi của anh ta được nhiều biết đến vì sự phục vụ chu đáo. Khách hàng ngày càng nhiều, đến mức taxi của anh ta không cần phải về bến đậu vì lúc nào cũng bận rộn và ai muốn đi taxi phải xếp lịch trước. “Người thắng cuộc họ không làm những việc khác biệt, họ chỉ làm việc theo những cách khác biệt.”

Ở bất cứ công việc nào, bất cứ vị trí nào, nếu bạn có thái độ đúng đắng trong công việc thì bạn luôn là một người có giá trị. Đó là điều mình thích nhất khi tham dự hội thảo này. Chỉ cần có thái độ tốt, bạn sẽ làm tốt được mọi việc.

Không lãng phí khi ngồi từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Rất thú vị, và đương nhiên là bổ ích rồi! Hy vọng mình sẽ có nhiều cơ hội tham gia nhiều hội thảo hơn nữa!

P/S: Mặc dù tiếng Anh không được tốt nhưng mình vẫn thích nguyên bản nên không ghi trực tiếp tiếng Việt là vậy! Câu chuyện dài quá không nhớ nỗi, chớ nhớ cũng ghi lại hết rồi ghi chú tiếng Việt sau.