Sunday, February 9, 2020

KHÔNG BAO GIỜ LÁ THẤT BẠI. TẤT CẢ CHỈ LÀ THỬ THÁCH

KHÔNG BAO GIỜ LÁ THẤT BẠI. TẤT CẢ CHỈ LÀ THỬ THÁCH
1. Không có ai là bất tài và vô dụng cả. Chỉ là bạn chưa ở đúng chỗ của mình và làm đúng sở trường của mình mà thôi.
2. Mỗi người đều có một câu chuyện đằng sau. Khi bạn chưa hiểu hết câu chuyện ấy, đừng phán xét một ai cả.
3. Tất cả mọi thứ - tốt hay xấu - đều bắt nguồn từ suy nghĩ của bạn. Hãy học cách nghĩ tích cực và kiểm soát suy nghĩ của chính mình.
4. Hãy trân trọng những thứ bạn đang có. Người hạnh phúc nhất không phải là người có tất cả, mà là người biết trân trọng tất cả mọi thứ họ đang có.
5. Trước khi nói một điều gì đó, hãy tự hỏi mình 3 câu sau: Điều này có đúng sự thật không? Điều này có cần thiết không? Điều này có mang lại thông điệp tích cực cho người nghe hay không?
6. Hạnh phúc là một sự lựa chọn.
7. Không có ai hạnh phúc mà chưa từng biết hương vị của khổ đau. Không có ai thành công mà chưa trải qua một lần thất bại. Quan trọng ở chỗ, bạn phải học được cách đứng dậy - bước tiếp - giữ lấy những bài học - và đừng bỏ quên nụ cười lại phía sau.
8. Dù hôm nay có tệ đến thế nào đi chăng nữa, bạn vẫn còn một thứ được gọi là ngày mai. Hãy đứng dậy, và làm lại, đằng nào cũng phải sống tiếp, thôi thì hãy sống cho thật hạnh phúc và tỏa sáng.
9. Giận ai thì cũng đừng giận đến ngày mai, nhất là với một nửa của mình. Bởi không ai biết được, đằng sau cánh cửa khép lại kia, mình có còn gặp lại họ lần nữa không.
10. Khi một sự cố xảy đến với bạn, thay vì ngồi than trời trách đất và dằn vặt vì những tổn thương, hãy nghĩ cách làm cho mọi chuyện sáng sủa hơn lên. Bởi chúng ta không kiểm soát được điều gì sẽ xảy đến với mình, nhưng phản ứng với tình huống đó theo cách nào - tiêu cực hay tích cực - hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của mình.

KHI ÔNG CHỦ TRẢ LƯƠNG 5 TRIỆU, BẠN SẼ ĐÓNG VAI NÀO? 😀

KHI ÔNG CHỦ TRẢ LƯƠNG 5 TRIỆU, BẠN SẼ ĐÓNG VAI NÀO? 😀
 NGƯỜI THÔNG MINH: Chủ trả lương 5 triệu thì làm việc đúng 5 triệu, không hơn và cũng không kém, bởi vì sợ mình thiệt, sợ khổ bản thân mình. 10 năm sau vẫn lương 5 triệu. Khiến mình mãi thiệt.
 NGƯỜI TRÍ TUỆ : Chủ trả lương 5 triệu, đồng ý và bỏ ra công sức gấp đôi số lương đó. Không sợ mệt, không sợ khổ. Vài năm sau lương 50 triệu và bắt đầu lên Giám đốc.
 NGƯỜI CÓ CHÍ: Chủ trả lương 5 triệu, đồng ý và làm việc miệt mài không sợ gian khổ, thiệt thòi. 5 - 10 năm sau đủ kinh nghiệm và vốn liếng nghỉ việc mở công ty riêng làm chủ. Tháng kiếm 500 triệu.
 NGƯỜI LIỀU MẠNG: Chủ trả lương 5 triệu, không đồng ý, chửi cả ông chủ, tay không một đồng bỏ ra ngoài ship hàng rồi mở công ty riêng. Vài năm sau ngồi bán trà đá.
 NGƯỜI NGU: Chủ trả lương 5 triệu, chê ít, bỏ đi không làm, kiếm việc khác. Kiếm mãi không được việc như ý thì thất nghiệp, đồng ý tạm việc lương 4 triệu. Vài năm sau vẫn vậy vì mải mê đổi việc, lương dậm chân tại chỗ
 NGƯỜI SỐ NHỌ : Chủ trả lương 5 triệu, đồng ý và bỏ ra công sức gấp đôi số lương đó. Không sợ mệt, không sợ gian khổ, thiệt thòi. Vài năm sau lương vẫn 5 triệu. Nhưng đủ kinh nghiệm và vốn liếng nghỉ việc mở công ty riêng làm chủ. Vài năm sau gặp lại thấy ngồi bán trà đá.
 NGƯỜI ĐẸP TRAI: Chủ trả lương 5 triệu, không đồng ý nhưng chịu làm không công miệt mài cày cuốc chịu nhục chịu khổ thức khuya dậy sớm, 6 tháng sau con gái ông chủ có bầu, làm đám cưới rồi hốt trọn cả gia tài.

Saturday, February 8, 2020

bài học vua thỏ

CÂU CHUYỆN CỦA VUA THỎ: ĐỪNG TƯỞNG THƯỞNG HẬU HĨNH CHO NHÂN VIÊN LÀ TỐT

Ở vách núi Nam Sơn có một bầy thỏ. Dưới sự quản lý của Vua Thỏ, bầy thỏ có cuộc sống no đủ, vui vẻ. Nhưng thời gian gần đây, thức ăn thỏ kiếm được ngày càng ít. Nguyên nhân do đâu? Vua Thỏ phát hiện, hóa ra có một số con thỏ lười nhác.

Vua Thỏ phát hiện, một số con thỏ lười nhác đã tạo ra ảnh hưởng xấu đến những con khác. Những con thỏ chăm chỉ cũng cho rằng, làm nhiều hay ít cũng đều như nhau, vậy cần gì phải làm chăm chỉ? Do vậy, chúng rủ nhau không làm việc. Trong tình trạng như vậy, vua Thỏ quyết định tuyên bố: “Ai làm việc chăm chỉ sẽ giành được phần thưởng cà rốt đặc biệt.”

Một chú thỏ xám con đã giành được củ cà rốt khen thưởng đầu tiên của vua Thỏ. Sự kiện này đã gây xôn xao dư luận. Vua Thỏ không ngờ hiệu ứng lại mạnh như vậy, nhưng đó lại là hiệu ứng không tốt. Có một số thỏ cao niên đến gặp vua Thỏ, chỉ ra vô số mặt chưa được của thỏ xám con, đồng thời chất vấn vua Thỏ đã dựa vào tiêu chuẩn nào để thưởng cho thỏ xám con? Vua Thỏ trả lời: “Ta thấy thỏ xám con đã làm việc rất chăm chỉ, nếu như các ngươi cũng như vậy, đương nhiên sẽ nhận được phần thưởng của ta”.

Bầy thỏ đã phát hiện ra bí mật giành được giải thưởng. Chúng nhận ra rằng, chỉ cần trước mặt vua Thỏ thể hiện mình là người chăm chỉ, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng cũng có một số con thỏ thật thà vì không biết phải làm cách nào để lấy lòng vua Thỏ nên luôn bị thiệt thòi. Lâu dần, bầy thỏ thịnh hành tác phong làm việc hai “linh hoạt”: trước mặt thì một kiểu, đằng sau thì một kiểu. Rất nhiều con thỏ tìm đủ mọi cách để lấy lòng Vua Thỏ, thậm chí không từ mọi thủ đoạn. Phẩm chất trung thực yêu lao động vốn có của bầy thỏ đã bị xói mòn.

Để thay đổi vấn nạn trên, vua Thỏ đã ban hành một bộ quy định khen thưởng. Bộ quy định nêu rõ, tất cả những thức ăn mà bầy thỏ đem về đều phải thông qua kiểm tra, sau đó sẽ tiến hành khen thưởng căn cứ theo số lượng hoàn thành. Trong một thời gian ngắn, năng suất lao động của bầy thỏ thay đổi hoàn toàn, lượng thức ăn dự trữ trong kho cũng nhiều lên.

Nhưng vua Thỏ cũng không đắc chí được lâu. Năng suất lao động của bầy thỏ một thời gian sau lại nhanh chóng đi xuống. Vua Thỏ rất ngạc nhiên nên đã tiến hành điều tra, thì ra nguồn thức ăn gần chỗ bầy thỏ sinh sống đã sớm bị khai thác kiệt quệ, nhưng không con thỏ nào chịu đi tìm nguồn thức ăn mới.

Có một thỏ tai dài chỉ trích thuyết số lượng của vua Thỏ, chính thuyết này đã làm nảy sinh ra tư tưởng chủ nghĩa công lợi về hành vi trong một thời gian ngắn, không có lợi cho việc bồi dưỡng động cơ hành vi thực sự phát triển trong dài hạn của bầy thỏ.

Vua Thỏ nhận thấy thỏ tai dài nói cũng có lý nên bắt đầu suy nghĩ lại. Một hôm, thỏ xám con không hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm đó, anh bạn thân Đô Đô đã chủ động đưa nấm của mình cho thỏ xám. Sau khi biết chuyện, vua Thỏ rất tán thưởng phẩm chất giúp đỡ người khác. Hai ngày sau, vua Thỏ tình cờ gặp Đô Đô ở cửa nhà kho, cao hứng thưởng cho Đô Đô phần thưởng gấp đôi.

Đã có tiền lệ như vậy, trò hai mặt lại thịnh hành trở lại. Bầy thỏ đều tìm cách lấy lòng vua Thỏ, khiến vua Thỏ ăn không ngon, ngủ không yên. Con thì thắc mắc: “Tại sao thần làm nhiều như vậy nhưng lại nhận được ít phần thưởng hơn Đô Đô, bệ hạ dựa vào cái gì lại làm như vậy?”. Con thì chất vấn: “Lần này thần kiếm được rất nhiều thức ăn, nhưng phần thưởng lại ít hơn lần trước, xin hỏi bệ hạ, công bằng ở đâu?”

Lâu dần sự việc càng trở nên tồi tệ hơn, nếu không có phần thưởng nhiều, không ai chịu làm việc. Nhưng nếu không có ai làm việc thì ăn cái gì? Vua Thỏ cảm thấy bất lực. Ông tuyên bố, tất cả những ai đồng ý trở thành tình nguyện viên lập công cho bầy thỏ sẽ lập tức nhận được một giỏ cà rốt to.

Lệnh vua vừa ban, bầy thỏ tranh nhau ghi tên lập công. Vua Thỏ mừng thầm, nhưng đâu ngờ, trong đám thỏ đó, không có con nào hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Vua Thỏ giận run người, chạy đi tìm chúng để trách móc. Cả bọn đồng thanh phản bác lại: “Thưa bệ hạ, chuyện này không thể trách chúng thần được. Xin hỏi, cà rốt đã có trong tay rồi ai còn có tâm trạng đi làm việc nữa đây?”.

Lời bình: Trong mô hình quản trị nhân sự, việc khen thưởng nhân viên cần được cân nhắc kỹ càng và áp dụng hợp lý nếu không sẽ phản tác dụng. Củ cà rốt của vua Thỏ không mang lại tác dụng khích lệ, mà ngược lại đã khiến bầy thỏ trở nên ngạo mạn và chỉ thích hư vinh.

Là người lãnh đạo, nếu không cân nhắc kỹ việc sử dụng củ cà rốt thì không những chẳng làm nhân viên chăm chỉ làm việc, là còn chuốc lấy toàn rắc rối. Điều đó đồng nghĩa với việc không đem lại cho nhân viên niềm vui, mà lại là thuốc độc.

Theo Trí Thức Trẻ

Friday, January 24, 2020

chúc mừng năm mới

Năm mới Canh Tý 2020 đã đến. Em chúc anh và gia đình AN KHANG ,THỊNH VƯỢNG ,HẠNH PHÚC TRÀN ĐẦY& THÀNH CÔNG RỰC RỠ !

Sunday, January 19, 2020

tính sai

Vị hòa thượng già viết lên giấy 4 phép tính:
2+2=4;4+4=8;8+8=16;9+9=19
Ngay lập tức, các đệ tử nhao nhao lên:
"Thầy ơi, thầy tính sai một phép tính rồi."

Vị hòa thượng già ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Đúng thế, mọi người đều nhìn thấy rất rõ, phép tính này ta đã tính sai rồi. Nhưng 3 phép tính trước tính đúng, tại sao không có một ai khen ta mà chỉ nhìn thấy và lập tức chỉ ra phép tính sai của ta?"

ĐẠO LÝ 100 - 1 = 0

Làm người cũng vậy, khi bạn đối xử tử tế với người khác 10 lần, họ có thể cũng chẳng nhớ, nhưng chỉ 1 lần bạn làm họ phật ý, họ sẽ nhớ rất lâu và có thể phủ nhận hoàn toàn những điều tốt đẹp mà bạn dành cho họ. Đó chính là đạo lý 100 – 1 = 0.
Người xưa có câu: Cho một bát gạo thành ân nhân, cho một bao gạo thành kẻ thù. Có những người đã quen với việc được cho mà dễ dàng quên ơn huệ. Không phải ai ai cũng hiểu được hai chữ "lương tâm"!

Cho dù bạn sở hữu cả chục cái tốt cái hay nhưng chỉ cần có một cái không tốt, nó sẽ là cái cớ để xóa sạch sẽ mọi cố gắng nỗ lực của bạn. Cho dù bạn dốc hết tâm huyết ra vì người khác, nhưng chỉ một việc không đúng, bạn sẽ trở thành tội đồ trong mắt họ.

Trong cuộc sống này có một số người, bạn giúp họ cả trăm lần họ không có được một lời cảm ơn. Nhưng chỉ một lần không giúp, họ quay ra hận bạn. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực bỏ ra vì người khác, thứ bạn nhận lại được không phải là sự chân thành mà chỉ là nỗi cay đắng.

Vì thế cần nhớ:
1. Làm người, rộng rãi cũng được nhưng cần rộng rãi với đúng người – những người biết tri ân báo đáp, nếu không, tấm lòng của bạn sẽ trở nên lãng phí.

2. Làm người, lương thiện cũng được, nhưng cần lương thiện với những người thấu tình đạt lý, nếu không bạn sẽ phí hoài tấm thịnh tình.

3. Làm người, bao dung cũng được, nhưng cần bao dung với người có tâm có đức, nếu không sự nhẫn nhịn chịu đựng sẽ trở nên vô nghĩa.
Nếu không, khi chúng ta vô tư bỏ công sức ra giúp đỡ người khác, chúng ta sẽ chỉ nhận lại tổn thương, thậm chí là tai họa.

4. Làm người, ngốc nghếch không phải là tật xấu, không giả dối là được; không thông minh cũng chẳng sao, không xấu xa là được; giàu hay nghèo không thành vấn đề, miễn sao biết cách cho đi là được.
Đời người cũng như một cuộc làm ăn vậy, bỏ ra công sức nhưng chưa chắc đã thu lại được kết quả tốt đẹp như mong muốn.

5. Làm người, quá lương thiện sẽ bị người khác bắt nạt, đối xử quá tốt với người khác rồi sẽ có ngày họ cho rằng đó là điều nghiễm nhiên; quá ngô nghê sẽ bị người khác cho là ngu ngốc, quá rộng rãi sẽ bị người khác lợi dụng.
Xưa nay, đã có quá nhiều câu chuyện thực tế đã chứng minh cho điều này. Trên đời, vẫn luôn tồn tại những kẻ không có lòng biết ơn, vong ân bội nghĩa.

Thế nên, trong các mối quan hệ giữa người với người, chúng ta cần tỉnh táo để nhận diện đối phương.
Kết bạn với một người quân tử sẽ có lợi cả đời, ngược lại, giao du với kẻ tiểu nhân, chúng ta sẽ bị kéo xuống hố sâu.
Và một khi đã là bạn, hãy đối xử tử tế, tôn trọng lẫn nhau, chỉ đơn giản vậy thôi cũng đã có thể xây dựng nên một tấm chân tình bền vững!

—St—

Thursday, December 19, 2019

rìu vững chắc

Trên núi có một tiều phu đốn củi kiếm sống, phải khó khăn lắm anh mới dựng được ngôi nhà gỗ nhỏ để có thể che gió che mưa.

Một ngày, anh mang củi đã đốn được đi vào trong thành đổi lấy hàng hóa, mãi tới xế chiều mới về đến nhà, thì phát hiện nhà của mình đang bị cháy.

Hàng xóm đều chạy đến giúp anh ta dập lửa, nhưng vì trời đã chạng vạng tối mà gió lại thổi rất mạnh, nên không thể dập cháy được. Mọi người đều hết cách, chỉ biết đứng một bên nhìn ngọn lửa thiêu đốt căn nhà gỗ.

Khi lửa đã tắt, anh tiều phu tay cầm một cây gậy, đi vào căn nhà đã cháy rụi không ngừng lục bới tìm kiếm.

Người đứng ngoài xem đều cho rằng anh ta đang tìm bảo vật gì đó, nên đều rất tò mò đứng quan sát.

Sau nửa ngày, tiều phu cuối cùng cũng hưng phấn hô lên: “Tôi tìm thấy rồi, tôi tìm thấy rồi!”.

Những người hàng xóm nghe thấy thế đều nhao nhao nhìn về trước xem rốt cuộc đó là cái gì, nhưng chỉ thấy tay anh ta đang cầm cái rìu sắt. Tiều phu tràn đầy tự tin nói: “Chỉ cần có cái rìu này, tôi có thể làm một ngôi nhà mới kiên cố vững chắc hơn”.

ST.

Monday, December 9, 2019

ko công bằng

Câu chuyện dài nhưng thấm

Tại một trường trung học, một người thầy giáo muốn dạy cho học sinh hiểu về đặc quyền và thái độ xã hội, một khái niệm đôi khi còn khó hiểu với ngay cả người lớn. Ông tổ chức một trò chơi.
Đầu tiên, ông đặt trước bục giảng một thùng rác. Sau đấy, ông yêu cầu tất cả học sinh vo tròn một tờ giấy và ném vào thùng rác ấy:

- Các bạn là đại diện cho các tầng lớp của xã hội. Mỗi người đều có một cơ hội để trở nên giàu có và bước chân vào tầng lớp cao tầng, bằng cách ném cục giấy các bạn có trên tay vào cho bằng được thùng rác này, với điều kiện là bạn phải ngồi yên ở vị trí mình.

Các học sinh bắt đầu ném. Một số sự phàn nàn nhanh chóng xuất hiện, khi họ nhận thấy điều không công bằng của trò chơi này.
Rất nhanh, các em biết rằng những người ngồi bàn đầu là người có kết quả tốt hơn.

- Đấy chính là đặc quyền. Có phải những lời phàn nàn hầu như đều xuất phát từ phía sau không? Và các em cũng có nhận thấy những người ngồi phía trước đều không cảm thấy bận tâm về đặc quyền họ được hưởng không? Họ chỉ quan tâm đến viên giấy mình đã nằm trong thùng rác hay chưa. Đó cũng chính là cách người giàu suy nghĩ, thầy giáo trả lời.

- Các em ngồi đây, nhận được sự giáo dục này cũng chính là một đặc quyền. Chỉ hy vọng, các em hãy sử dụng đặc quyền ấy để phấn đấu đạt được những gì mình thực sự mong muốn, cũng như có cái nhìn bao dung hơn, với những người không được may mắn bằng.

- Các em thấy đấy, một số bạn ngồi khu vực đầu ném ra ngoài, đồng thời một số bạn ở khu vực phía sau nhưng lại ném thắng. Đó có thể là sự may mắn, có thể là biệt tài, như các bạn đang chơi bóng rổ thì sẽ ném tốt hơn. Cuộc sống vốn dĩ cũng vậy, cũng có một số đặc quyền còn vượt trội hơn đặc quyền xuất thân, ví dụ như nhan sắc, trí tuệ hay tài năng chẳng hạn…
Như thế, các em cũng phải hiểu, nếu phải sinh ra ở xuất phát điểm thấp, ngồi ở phía xa hơn và không có một biệt tài gì cả, bắt buộc các em phải cố gắng nhiều hơn, hoặc may mắn nhiều hơn, mới có thể đạt được sự sung túc. Hãy suy nghĩ về xuất thân và giấc mơ của chính mình. Lưu ý, suy nghĩ để cố gắng hơn chứ không phải suy nghĩ để bóp méo giấc mơ lại. Còn riêng những em ngồi bàn đầu, có phải một số em ném không trúng không? Đúng vậy! Các em sinh ra trong môi trường tốt không có nghĩa là các em sẽ có kết thúc tốt. Các em chỉ có xác suất tốt hơn thôi. Mọi rủi ro trong cuộc sống đều có thể sẽ tước đi đặc quyền của em bất kỳ lúc nào… Nhưng, các em biết không, cái đánh mất đi, chắc chắn nhất, đó chính là thái độ của các em. Các em chểnh mảng các em sẽ phải trả giá. Cha mẹ các em có thể lo cho các em ngồi đây học, nhưng họ không thể nào học thay cho các em được. Cuộc đời các em là do các em tự quyết định, các em luôn phải “tự ném” trong tất cả các quyết định sau này, khi các em đã có thể tự lập.

Cả lớp im lặng.
Thầy hỏi tiếp:
- Có bạn nào ngồi ở sau lớp ném trúng vào rổ không?
- Dạ, không ạ!

- Vậy tại sao mỗi lần vào lớp, các em đều cố ngồi thụt về phía sau, đùn đẩy nhau lên bàn đầu? Các cơ hội trong cuộc sống không phải lúc nào cũng đến. Nếu giả sử, hôm nay chiếc rổ này đúng là cơ hội đổi đời thật sự, việc các em cứ rúm ró đằng sau lớp học thế kia, có phải là đã chối bỏ đặc quyền của mình hay không? Mà nếu đúng cái rổ này là cơ hội thật sự, thì nó sẽ không bự như vậy đâu. Cơ hội thật sự trong cuộc sống rất khó tìm. Chúng ta có gần 30 học sinh, cái gọi là vị trí trung tầng của xã hội này cũng có thể chỉ dành cho một vài người trong đây thôi. Hãy luôn mang tâm thế sẵn sàng trong bất kỳ cơ hội được học hỏi nào!

Nào, thôi, bây giờ chúng ta sẽ qua tình huống tiếp theo. Thầy sẽ mang cái rổ này từ phía đầu lớp đi đến giữa lớp. Xong! Các em ngồi bàn đầu có ý kiến gì không?
- Kỳ quá thầy ơi!
- Thế còn các em, thầy mang đến sát bên em thế này, em có cảm giác như thế nào?
- OK! Thầy!

- Đúng đó! Thật ra, bất cứ hình thái xã hội nào cũng đều muốn hướng tới sự phát triển toàn diện hơn. Nhưng muốn và được cần rất nhiều thứ. Họ sẽ dịch chuyển các chính sách để mang lại tổng lợi ích nhiều hơn, theo – cách – họ – nghĩ. Tất nhiên điều đó sẽ tước đi đặc quyền của các tầng lớp khác. Có hai điều cần lưu ý. Điều đầu tiên, khi gặp bất kỳ sự kiện nào sau này, các em hãy cẩn thận với động cơ của họ. Khi một tầng lớp mất đi quyền lợi, hay cảm thấy không xứng với thứ mình nhận, cách nhìn nhận của họ sẽ rất tiêu cực. Đừng để sự tiêu cực ấy cuốn mất bản thân mình đi. Bài học thứ hai, là chính thầy. Thầy chỉ dạy các em Toán, thầy không phải là nhà tâm lý học, nhân chủng học, phân loại học, địa hình học gì gì đó. Thầy mang rổ thầy đến đây là bởi vì thầy chỉ thấy đây là nơi phù hợp nhất. Có thể là do thầy thấy anh này đẹp trai, cô này đẹp gái, con bé này đi học đầy đủ, hay thằng này hay lau bảng cho thầy. Thầy cư xử hoàn toàn cá nhân. Thầy bước đến đây là do suy nghĩ và nhận thức thầy là đến đây. Sự phản đối của mấy đứa trên kia, thầy vốn không quan tâm. Thế, các em có nên dựa vào thầy không?

- Thật ra, “Ai từ bỏ tự do để đổi lấy an toàn là người không xứng đáng được tự do và cũng không xứng đáng được an toàn.”(Benjamin Franklin). Tự cường bản thân vẫn chính là phương pháp đúng đắn nhất. Đúng, quyết định của thầy vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến các em! Nhưng không có nghĩa là các em hoàn toàn bị động với thầy. Các em có thể xun xoe nịnh nọt thầy, các em cũng có thể luyện kỹ năng “bắn rổ ba điểm”. Các em có thể ở lại. Các em có thể rời đi. Làm rắn, làm đại bàng, hay làm bọ chét trên thân đại bàng cũng được, thì các em cũng đã có cơ hội leo lên đỉnh. Chứ nếu mãi mãi bị động, mãi mãi phụ thuộc, e rằng rất khó! Vẫn là lưu ý, đã là tự chủ thì phải tự chủ trong tâm trí, tự chủ bằng tri thức của chính mình. Đừng vì một ý kiến phiến diện cá nhân mà quyết định, kể cả đó là ý kiến của thầy.
------------
Copy của Fb Lê Kiên Cường